Không phải vì chiếc dù bị phá, cũng không phải vì phi thuyền đã không còn, mà là bởi anh ta có thể thấy, hai con Hải Đông Thanh này đã trải qua huấn luyện, đầu nhắm vào phi thuyền.
Lão Ưng không khỏi lo lắng cho tương lai của đội bay.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì, đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ï ở bên dưới.
Nhìn xuống, chỉ thấy một đám lính mặc binh phục của đất Tấn đang lao ra khỏi khe núi.
Có không ít phi thuyền rơi xuống đỉnh núi này, sau khi máy hơi nước trên phi thuyền bị hỏng, than và dầu hỏa dưới các nồi hơi rơi khắp nơi.
Sau khi đám lính này lao ra ngoài, đã chia nhau, một nhóm dùng cành cây dập lửa, một nhóm khác nhặt các bộ phận của máy hơi nước, và linh kiện của cung nỏ hạng nặng.
Lão Ưng ở trên không trung thấy cảnh tượng này cảm thấy rất lo lắng.
Bởi vì trên mặt đất có rất nhiều phi thuyền bị Hải Đông Thanh phá rơi, nên các nhân viên hộ tống không kịp đốt lựu đạn tự huỷ.
Có rất nhiều động cơ máy hơi nước của phi thuyền không bị hư hại, nếu rơi vào tay đối phương, thì sẽ rất đáng sợ.
Ý nghĩ đầu tiên của Lão Ưng là hạ xuống, kiểm tra máy hơi nước một lượt, tốt nhất là cho nổ tất cả các bộ phận.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta đã từ bỏ ý định này.
Bởi vì số lính lao ra khỏi khe núi đã lên đến hơn trăm người, chắc chăn số lính không lao ra còn nhiều hơn thế.
Sau khi bị Hải Đông Thanh tập kích và các tai nạn bất ngờ khi nhảy dù, hiện tại tổng số dù đang bay trên không trung không vượt quá ba mươi cái.
Điều quan trọng nhất là Lão Ưng và bọn họ đều là phi công, hạng mục huấn luyện chính của họ là bay và nhảy dù, không chú trọng đến việc chiến đấu, thậm chí các phi công còn không được trang bị hắc đao, chỉ có người đứng đầu là có nỏ tay và quân đao.
Dưới tình hình này, họ tuyệt đối không thể đánh bại đối phương.
Đừng nói đến việc có thể phá huỷ được động cơ máy hơi nước hay không, mà nếu làm như thế thì cơ hội sống sót của họ vô cùng mong manhl
Thật ra thì sau khi tham gia nhiều trận đấu, Lão Ưng đã không còn sợ hãi cái chết, nhưng anh ta không muốn chết thảm như vậy, anh ta càng sợ Kim Phi không biết đến sự tôn tại của Hải Đông Thanh, dẫn đến việc nhiều phi thuyền bị tập kích hơn.
Nghĩ đến đây, Lão Ưng lập tức điều chỉnh dù, đồng thời lấy từ trong ngực ra một cái ống nhòm, quan sát mặt đất.
Lúc này anh ta mới phát hiện, ngoài đám lính đã lao ra ngoài, thì còn có rất nhiều binh lính khác đang ẩn núp trong thung lũng gần đó.
Thung lũng nằm ở một nơi vắng vẻ, lại có nhiều bụi rậm, nếu Lão Ưng không có ống nhòm thì có lẽ đã không thể nhìn thấy đám binh lính đang ẩn nấp sau bụi cây và tảng đá kia.
Điểm chết người là thung lũng này nằm ở hướng xuôi gió, hầu như tất cả dù của nhân viên hộ tống đều theo hướng gió hạ xuống đây.
“Mọi người đừng qua đó, ở đó có mai phục!”
Lão Ưng vừa điều chỉnh góc độ hạ xuống của chiếc dù, vừa điên cuồng vẫy tay gào thét.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh quá hỗn loạn, những nhân viên hộ tống khác căn bản không nghe được lời nhắc nhở của anh ta.
Lão Ưng sốt sắng đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng không còn biện pháp nào khác.
“Các huynh đệ, xin lỗi, ta phải tìm cách quay về báo cho tiên sinhl”
Lão Ưng căn răng, cố gắng hết sức để điều khiển chiếc dù bay về phía Tây.
Ở đây nhiều người mai phục như vậy, hiển nhiên kẻ địch đã để mắt đến đội bay từ lâu, biết rõ mỗi ngày bọn họ đều sẽ tản ra ở đây.
Với tính cách của Tấn vương, nếu ra tay, chắc chắn không để ai sống sót.