"Trần công tử, tiên sinh muốn bảo ngài làm một số báo đặc biệt về Tấn vương..."
Tiểu Ngọc nói rồi lấy ra bản thảo trong đó có yêu cầu của Kim Phi.
Trần Văn Viễn cầm bản thảo đọc lại lần nữa, đứng dậy hô lên: "Liên Nhi, đi gọi Triệu phó biên tập!"
Liên Nhi dạ một tiếng, bước vào phòng làm việc bên cạnh.
Một lúc sau, Triệu Nhạc theo Liên Nhi ra ngoài, trên tay cầm một bản thảo và trên mũi có một cái kính lão.
Ông ta gật đầu với Tiểu Ngọc, sau đó nhìn qua Trần Văn Viễn rồi đi thẳng vào chủ đề: "Tổng biên tập, có chuyện gì vậy?"
Sau khi Triệu Nhạc ở Vị Châu về vốn đã định nghỉ hưu dưỡng lão, nhưng sau khi đến tòa soạn báo, ông ta đã tìm lại được mục tiêu của đời mình.
Trần Văn Viễn tính tình thiên lười nên đã bổ nhiệm Triệu Nhạc làm phó biên tập, giao phần lớn công việc của tòa soạn cho Triệu Nhạc xử lý.
Triệu Nhạc cũng không từ chối, ngày nào ông ta cũng rất bận rộn nhưng lại không biết mệt mỏi, còn thường chủ động tăng ca đến tận nửa đêm.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa ở tòa soạn, nhưng vừa rồi khi Liên Nhi gọi ông ta đi thì Triệu Nhạc vẫn còn đang xem lại bản thảo.
“Triệu phó biên tập, xem cái này cái đi.”
Trân Văn Viễn đưa bản thảo cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc còn chưa đọc xong là tay ông ta đã run lên vì phấn khích, thậm chí cả tờ bản thảo còn cầm không chắc.
Ông để tờ bản thảo lên bàn, buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu hỏi Tiểu Ngọc: "Tiên sinh muốn đánh đất Tấn ư?
Phạm tướng quân là vết sẹo lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc, tiếc nuối lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc là chưa bắt được Tấn vương.
Nhưng ông ta cũng biết Kim Phi phải cân nhắc toàn diện nên Triệu Nhạc chưa bao giờ chủ động yêu cầu Kim Phi tấn công đất Tấn, bắt sống Tấn vương.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại chủ động tấn công đất Tấn, chuyện này lại khiến cho Triệu Nhạc kinh ngạc.
“Đúng vậy, tiên sinh chuẩn bị dùng binh đánh tới đất Tấn, nhưng ảnh hưởng của Tấn vương với đất Tấn quá sâu sắc...”
Tiểu Ngọc giải thích mối băn khoăn và kế hoạch của Kim Phi.
Triệu Nhạc vừa nghe tin mình sắp phải vạch trần tội ác của Tấn vương cho người dân đất Tấn, tinh thần ông ta lập tức phấn chấn, võ ngực nói: “Mong tiên sinh đừng lo lắng, chuyện này để ta lol”
Người hận Tấn vương nhất trên đời không phải là Kim Phi mà là Triệu Nhạc và các cựu binh quân Phạm Gia.
Các cựu binh có mối hận trong lòng nhưng không thể bày tỏ được, chỉ có thể bắt chước các nhân viên hộ tống gầm lên mấy tiếng hát bài Tinh trung báo quốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!