“Lão gia, đừng quan tâm đến lũ Lương Xung nữa, tiêu cục Trấn Viễn đến rồi!"
Quản gia giậm chân nói.
“Ngươi nói gì?” Hoàng Lĩnh Toàn giật mình: “Tiêu cục Trấn Viễn đến bờ sông rồi à?”
“Không phải là ở sông nữa đâu, mà là đến tận bên ngoài trấn rồi!"
Quản gia vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.
Hoàng Lĩnh Toàn chạy ra chỗ cửa, gã vừa ngẩng lên thì nhìn thấy có hai chiếc phi thuyền cực lớn đang bay lượn trong không trung.
“Sao có thể như vậy được?”
Hai mắt Hoàng Lĩnh Toàn trợn tròn xoe: “Bọn họ đến đây bao giờ?”
“Lúc trời sáng!” Quản gia nói: “Lão gia làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao, mau thu dọn đồ đạc chạy đi thôi!”
Hoàng Lĩnh Toàn cũng không còn thời gian chờ thầy lang đến nữa, gã sốt sắng giao phó cho quản gia: “Nhanh đi bảo con trai ngươi chuẩn bị thuyền, chúng ta lập tức vượt sông Hoàng Hà tới Trung Nguyên!”
Quản gia đáp lời một tiếng, chạy nhanh ra ngoài.
Chờ quản gia đi khỏi, Hoàng Lĩnh Toàn quay đầu bước vọt vào trong phòng.
Một cước đá văng cái bô, sau đó gã cũng không ngại bẩn, lục lọi dưới đất hai ba lần, từ trong kế gạch rút ra được một cọng dây.
Theo lực cọng dây, mấy cục gạch trên đất bị kéo lên, lộ ra một cái hố.
Trong hố cũng có một chiếc rương gỗ được chôn ở đó, to hơn nhiều so với chiếc rương gỗ mà đám thổ phỉ moi ra được từ phía sau tượng thần.
Rương gỗ đựng vàng nặng vô cùng, Hoàng Lĩnh Toàn kéo mấy lần nhưng không lôi ra ngoài được.
Ngay khi gã cong mông lên chuẩn bị tiếp tục dùng sức kéo, sau lưng gã truyền đến tiếng quản gia: “Lão gia, có cần ta đến giúp ngài không?”
Hoàng Lĩnh Toàn giật bắn người như bị chạm điện, sau đó gã quay người nhìn ra phía sau.
Không biết quản gia đã quay trở lại từ lúc nào, còn dẫn theo cả ba tên con trai của ông ta.
Trong mắt Hoàng Lĩnh Toàn lóe qua một tia lửa giận, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống.
Gã biết, bọn quản gia nhiều người, nếu như cứng rắn, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chỉ là mình!
Gã võ bùn đất trên tay, làm ra dáng vẻ lạnh nhạt nói: “A Phúc các ngươi đến đúng lúc lắm, mau kéo cái rương này ra cho ta! Đây là của cải mà tổ tiên ta tích cóp mấy chục năm ròng, có chiếc rương này rồi, ta đưa các ngươi tới Trung Nguyên, tha hồ uống rượu ăn thịt!”
Quản gia gật đầu, con trai lớn đi tới, dùng sức kéo chiếc rương ra.
Có vẻ chiếc rương gỗ này đã lâu đời rồi, lớp ngoài đã có nấm mốc mọc lên.
“Lão gia, ngài đi đại tiện vào đây thật à, không sợ bẩn hay sao?”
Quản gia che mũi nói.
Đại Khang còn chưa có thói quen vệ sinh trong phòng vệ sinh, ban đêm sợ lạnh không muốn ra khỏi cửa, chỉ cần đi vào trong ống nhổ là được.
Rương gỗ được chôn dưới ổng nhổ đã nhiều năm, khó tránh khỏi mùi nước đái khai nồng nặc.
Tuy vậy con trai lớn của quản gia không hề chê bẩn, hắn thẳng tay đập nát ổ khóa của chiếc rương gỗ kia.
Mở rương ra, bên trong đều đựng toàn là vàng, nhưng lượng vàng trong chiếc rương này rõ ràng nhiều hơn lượng vàng trong chiếc rương ban nãy.
Hơn nữa màu sắc của những thỏi vàng ở trong rương có phần đậm màu hơn, rõ ràng là đã được nhiều năm.
“Đừng xem nữa, đều là vàng thật!”
Hoàng Lĩnh Toàn thúc giục: “Chúng ta mau đi thôi, không thì không kịp mất!”
“Không, chúng ta đi thôi, Hoàng lão gia cứ ở lại đây đi!” Quản gia lắc đầu nói.
“A Phúc, ngươi muốn bỏ ta lại à?”