Trước đó Đại Khang không có môn toán, cho nên Kim Phi mới biên soạn ra một bộ sách giáo khoa không quá phức tạp, chỉ là phép nhân của lớp ba mà thôi.
Đối với người trưởng thành đã từng được đi học thì chỉ cần hai tháng là có thể học xong những kiến thức này.
Trước đây Lưu Bất Quần chưa từng được tiếp xúc với những thứ này, nhưng ông ta chỉ dùng hai ngày là đã có thể nắm vững được toàn bộ kiến thức bên trong sách giáo khoa toán học này rồi.
Vì vậy khi ông ta nghe được Kim Phi nói muốn dùng sách giáo khoa cho lớp ba để tiến hành đánh giá, Lưu Bất Quần võ ngực nói: "Kim tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt, nếu như hai tháng còn không học được thì bọn họ có thể rời đi được rồi."
"Không chỉ dạy bọn họ cách tự học, mà còn phải hướng dẫn bọn họ cách dạy trẻ con như thế nào, đây mới là điều quan trọng nhất."
“Ta hiểu rồi”
"Nếu như ngài có thể dạy ra được một người có thể tiếp nối việc dạy học của mình, vậy thì ngài không cần phải tự mình đi dạy nữa." Kim Phi lại ném ra một quả bom khác: 'Đến lúc đó, ngài muốn ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, phát triển, hay là muốn ra khỏi xưởng để làm hướng dẫn kỹ thuật, ta đều hoan nghênh!"
"Thật ư?" Ánh mắt Lưu Bất Quần phát sáng.
"Đương nhiên, Kim Phi ta nói được là làm được."
Thật ra Lưu Bất Quần với Tả Chi Uyên rất giống nhau, hai người đều có niềm đam mê mãnh liệt với máy móc, hơn nữa cũng rất có thiên phú.
Dùng một nhân tài như thế để dạy dỗ một đám học sinh cách làm toán lớp ba đúng là lãng phí.
"Kim tiên sinh, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng bồi dưỡng ra người nối nghiệp."
Lưu Bất Quần kích động xoa tay, ông ta đi đi lại lại đánh giá đám học trò ở trong sân.
Trên đài, Phương Linh Quân vẫn còn đang diễn thuyết.
"Các học sinh, Kim tiên sinh đã nói với ta, đối với dân chúng mà nói, điều quan trọng nhất chính là bánh bao, điều quan trọng thứ hai chính là giáo dục! Kim tiên sinh cũng từng nói, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, ý của câu này chính là thay vì trực tiếp đưa cá cho người ta thì chúng ta hãy dạy cho người ta cách bắt cá như thế nào!
Ta cho rằng Kim tiên sinh nói rất có lý,vả lại ngài ấy cũng đã làm như vậy!
Sau khi ngài ấy dẹp loạn ở Xuyên Thục, việc đầu tiên mà ngài ấy làm chính là thiết lập nền giáo dục! Chính là dạy những đứa bé bắt cá như thế nào!
Ta tin răng không lâu nữa, trong tương lai, Xuyên Thục của chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều người tài! Hoa Hạ cũng nhờ đó mà vang danh trên thế giới!
Các học sinh, một kỷ nguyên vĩ đại nhất kể từ khi trời đất xuất hiện sắp đến rồi, các ngươi không chỉ là người chứng kiến, mà còn là người tham dự, hơn nữa còn là người mở đầu thời đại mới đói"
Phải nói rằng, Phương Linh Quân là người rất giỏi trong việc làm thay đổi cảm xúc của mọi người, nhóm học sinh nghe được những lời ông ta nói thì cảm thấy cực kỳ phấn khích, bọn họ ước gì mình có thể lập tức tham gia vào sự nghiệp giáo dục của Đại Khang.
Phương Linh Quân nói thêm mười phút nữa, sau đó nghỉ thức treo biển mới kết thúc.
Chỉ riêng việc này đã mất hơn nửa buổi sáng, nhưng Phương Linh vẫn để học sinh vào lớp, chính thức bắt đầu đi học.
Đây là buổi học đầu tiên của trường sư phạm Kim Xuyên, sau khi buổi lễ kết thúc, Kim Phi vẫn chưa rời đi mà ở lại quan sát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!