“Dạy học?”
Lưu Bất Quần liếc nhìn Phương Linh Quân: “Không phải ngươi muốn tìm tên đầu gỗ này à? Tuy rằng ông ta rất khô khan, nhưng về phương diện dạy dỗ học sinh quả thật rất giỏi.”
“Đệ nói ai khô khan?” Phương Linh Quân nghe thế thì không vui: “Tên phản nghịch này, năm đó đáng ra cha ta không nên giữ đệ lại!”
“Tiên sinh lại vẫn cứ giữ ta lại đấy thôi...” Hai sư huynh đệ tranh cãi ỏm tỏi.
Kim Phi nhìn hai người đang đấu võ mồm, không khỏi nhếch miệng cười.
Tuy rằng hai sư huynh đệ cứ mỗi người một ý, nhưng trước khi đến thì Phương Linh Quân đã thừa nhận năng lực của Lưu Bất Quần, Lưu Bất Quần cũng không cố ý coi thường Phương Linh Quân.
Điều này khiến ấn tượng của Kim Phi đối với hai sư huynh đệ tốt hơn hẳn so với Thiết Thế Hâm.
Hai sư huynh đệ càng cãi càng hăng, Phương Linh Quân đã lớn tuổi rồi, không có sức cãi lại Lưu Bất Quần, tức giận đến độ tụt giày đánh Lưu Bất Quần.
So với Phương Linh Quân, Lưu Bất Quần còn trẻ hơn hẳn, thoạt nhìn đang rất khỏe khoắn.
Nếu ra tay đánh thật thì Phương Linh Quân tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Bất Quần. Nhưng Lưu Bất Quần ngoài miệng thì gào la ầm ï, thấy sư
huynh ra tay đánh thật thì sợ tới mức quay đầu chạy biến.
Vừa chạy ông ta vừa gào: “Quân tử đấu võ mồm không đụng tay chân, Tam sư huynh, huynh cũng là người đọc sách, cãi không lại thì đánh người à?”
“Ta phải thanh lý môn hộ thay cho cha ta!” Phương Linh Quân vừa xách giày vừa đuổi theo sau.
“Ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì, khuyên can đi chứ!”
Kim Phi đạp mông Thiết Chùy một cước.
Bấy giờ Thiết Chùy mới chạy lên giữ chặt lấy Phương Linh Quân: “Phương tiên sinh, xin bớt giận, xin bớt giận!”
“Phương Linh Quân, nếu huynh không phải là sư huynh thì †a chắc chắn sẽ đánh chết huynh!”
Lưu Bất Quần chỉ vào Phương Linh Quân quát mắng.