Một trung đội trưởng hỏi.
“Người đã cháy thành thế này rồi, chúng ta cũng không thể. nào xác nhận được.” Lưu Kỳ không biết nói thế nào: “Mang thi thể về, tìm mấy ông lão quen biết Ngụy Lão Tam tới xem có nhận ra hay không.”
Theo sắp xếp của Trịnh Phương, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, vì vậy, đoàn người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở lại Xuyên Thục.
Đám người Lưu Kỳ tìm được thi thể của Ngụy Lão Tam ở. trong sơn cốc, hoàn toàn không phát hiện ở một sơn động cách đó mấy trăm thước, có một đôi mắt đang nhìn chằm chăm bọn họ.
Đó là một lính trinh sát Đảng Hạng đang đi tuần tra trên núi, vốn đang lười biếng hóng mát trong sơn động, lại bị tiếng lựu đạn nổ đánh thức và chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu vừa rồi.
Chỗ này cách doanh trại biên phòng của Đảng Hạng không tới hai mươi dặm, khi bọn Lưu Kỳ rời đi, lính trinh sát vội vàng xuống núi, báo cáo với doanh trại biên phòng.
Chỉ huy trưởng của doanh trại biên phòng Đảng Hạng là một tướng tuần tra, tương đương với chức phó đoàn trưởng trong tiêu cục, dưới trướng quản lý hơn hai ngàn người, nhiệm vụ chủ yếu là tuần tra biên giới, đề phòng Đại Khang đột nhiên tấn công Đảng Hạng.
Đại Khang suy yếu nhiều năm, nào dám chủ động xâm phạm Đảng Hạng chứ?
Cho nên chức vị tướng tuần tra này ở Đạng Hạng chỉ là một chức vị nhàn nhã ngồi chơi xơi nước, phần lớn đều do vương thất hoặc con em quan cấp cao đảm nhiệm, dùng để đánh bóng tên tuổi.
Nhưng hơn một tháng trước, công tử đánh bóng tên tuổi đó đột nhiên bị điều đi, đổi thành một người tên là Lý Kế Sơn lãnh đạo.
Lý Kế Sơn không phải con nhà giàu, mà là một hạt giống tốt nổi danh trong quân đội Đảng Hạng, được Hoàng đế Đảng Hạng coi trọng.
Lý Kế Sơn không tới một mình mà dẫn theo cả những thành viên nòng cốt của mình tới.
Sau khi tới đây, ngày tiếp theo đã bắt đầu chỉnh đốn kỷ luật quân đội, doanh trại biên phòng vốn đang lười biếng lại trở nên bận rộn.
Tất cả mọi người đều biết có thể sắp có chuyện lớn xảy ra.
Biết được người Đại Khang giết người trong địa bàn của mình, Lý Kế Sơn vô cùng đề phòng, lập tức sai người đưa lính trinh sát vào lầu nghị sự, đồng thời triệu tập những thành viên nòng cốt tới.
Nghe lính trinh sát miêu tả xong, Lý Kế Sơn hỏi: “Ngươi chắc chắn bọn họ đã sử dụng một loại vũ khí rất lớn, có thể nổ. chết người sao?”
“Hoàn toàn là sự thật!” Lính trinh sát vội vàng giơ tay thề.
“Bọn họ có cờ không? Mặc y phục như thế nào?”
“Không có cờ, y phục cũng chỉ là loại áo gai bình thường mà người Đại Khang thường dùng, nhưng mà không bị vá.”
Lính trinh sát nói: “Nhưng mỗi người bọn họ lại cưỡi ba con ngựa, còn đều là ngựa chiến cao lớn.”
Lý Kế Sơn lại hỏi một số những vấn đề khác, rồi đuổi lính trinh sát ra ngoài, sau đó nhìn phía bên cạnh: “Nhiếp tiên sinh, ngài thấy thế nào?”
“Một người ba ngựa, còn có cả lựu đạn, đây chắc chắn là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn!”
Nhiếp tiên sinh vuốt râu đáp.
“Người của tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn hoạt động ở phía nam, đột nhiên tới đây làm gì?”
Lý Kế Sơn cau mày hỏi: “Có khi nào liên quan tới kế hoạch của Đại vương không? Có phải người của tiêu cục Trấn Viễn đã phát hiện điều gì rồi không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!