Trong căn nhà tranh, có một người đàn ông làn da sạm đen đang sửa lưới đánh cá.
Nghe thấy lời của người công nhân, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Đã nhìn rõ chưa? Nếu như báo tin giả, vậy thì ngươi chết chắc!"
“Thấy rõ rồi, ván gỗ y đi lên thuyền là do ta trải ra đấy!”
Người công nhân nói một cách đầy chắc chăn.
Người đàn ông buông chỉ gai trong tay mình xuống hỏi: “Đi từ lúc nào?”
“Hai nén hương trước đói!”
Người công nhân nói: “Y vừa đi, ta lập tức đi tìm Hồng Đào Bình nói ta bị đau bụng, sau đó chạy thẳng đến chỗ huynh, không dám chậm trễ một chút.”
“Thưởng cho ngươi!”
Người đàn ông móc trong lòng ra một xâu tiền đồng rồi ném xuống đất.
“Đa tạ Lục ca! Đa tạ Lục cai”
Người công nhân nhặt xâu tiền lên, liên tục cúi người chắp tay với người đàn ông.
“Đi đi!" Người đàn ông sốt ruột xua tay. “Sau này Lục ca có chuyện gì nhớ tìm ta nhé!”
Người công nhân lại cảm ơn mấy câu, gói xâu tiền lại rồi chạy thẳng tới sòng bạc.
Đợi sau khi hắn đi, một người phụ nữ trung niên bước ra từ trong phòng ra: “Có cần trừ khử hắn không?”
“Không cần” Người đàn ông lắc đầu.
“Nếu như hắn bị bắt, khai ra chúng ta thì phải làm sao?” Người phụ nữ cau mày hỏi.
“Mấy con bạc như hắn rất biết cách hưởng lợi tránh dữ, đợi khi Kim Phi xảy ra chuyện, hắn tự nhiên sẽ biết bản thân đã làm cái gì, nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu.” Người đàn ông đáp: “Hơn nữa chúng ta đi rồi, cũng sẽ có người theo dõi hắn, sẽ không cho hắn có cơ hội nói đâu.”
“Tốn sức như vậy để làm gì, bây giờ khử hăn đi không phải bớt chuyện đi rồi sao?”
“Mặc dù Hàn Phong đi rồi, nhưng đội Chung Minh của Kim Phi vẫn chưa rút lui, khử hắn đi sẽ rút dây động rừng.” Người đàn ông giải thích.
“Cũng đúng.” Người phụ nữ gật đầu: “Xem như hắn may mắn”
“Chỉ là một con bạc mà thôi, không cần phải để ý đến” Người đàn ông nói: “Thả bồ câu đưa thư đi, thông báo cho Lưu lão gia, có thể bắt đầu hành động rồi!”
“Được!”
Người phụ nữ đáp lại, rồi đi vào phòng một lần nữa.
Một lúc sau, một con bồ câu đưa thư bay ra khỏi cửa sổ trong phòng.