Ông ta kì vọng vào quân Trấn Viễn quá cao, cho rằng chỗ nào của quân Trấn Viễn cũng mạnh hơn các quân đội khác.
Nghe Tân Trấn đánh giá như vậy, ông ta không khỏi hơi lo lăng liệu quân Trấn Viễn có thể hoàn thành nhiệm vụ Bắc phạt được không.
Tân Trần thấy sắc mặt Trần Cát không đúng, tiếp tục nói: “Bệ hạ đừng quên quân Trấn Viễn có khinh khí cầu.”
“Khinh khí cầu?”
“Đúng, khinh khí cầu!” Tân Trần nói: “binh lính quân Trấn Viễn đứng trên khinh khí cầu, không cần dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn xa mười mấy dặm như vậy, nếu kẻ địch muốn đánh lén vào doanh trại của bọn họ thì gần như không có khả năng, cho nên đội hình chiến đấu của bọn họ không cần quá cầu kì, cứ phù hợp với chuẩn mực là tốt nhất.”
Nghe Tân Trấn nói vậy, cuối cùng sắc mặt của Trần Cát mới dịu hơn.
Nhưng khi thuyền lớn tới bờ bắc, nhìn thấy đội ngũ trên bờ đến nghênh đón mình, Trần Cát còn lo hơn hồi nãy.
Biết Hoàng đế và Cửu công chúa tới, tất nhiên Kim Phi và Trương Lương cũng muốn ra nghênh đón.
Theo sau còn có Lưu Thiết và các quan quân từ cấp bách phu trưởng của quân Trấn Viễn.
Khi thành lập quân Trấn Viễn, đối tượng chiêu mộ chủ yếu là các dân chạy nạn lúc trước bị Đan Châu bắt làm tù binh, gần như một nửa trong đó là phụ nữ.
Lúc chọn quan quân cũng đối xử bình đẳng, dựa cả vào thành tích kiểm tra.
Số phụ nữ lớn, nên số lượng các quan quân tuyển ra là phụ nữ cũng không ít.
Tuy không tới một nửa, nhưng ít nhất cũng chiếm một phần ba.
Kim Phi không kì thị phụ nữ, không có nghĩa người khác cũng vậy.
Trân Cát nhìn thấy nhiều quan quân là nữ như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là lần Bắc phạt này xong đời rồi.
Không chỉ Trần Cát như vậy, trên mặt Tân Trấn và Liêu Ấn cùng rất nhiều cấm quân cũng lộ vẻ khinh thường.
“Có lẽ chỉ có nhiều quan quân là nữ thôi, binh lính đều là nam cả”
Trần Cát chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Sau khi rời thuyền, không đợi các quan quân yết kiến xong, đã lôi Kim Phi chạy nhanh tới doanh trại quân Trấn Viễn.
Kết quả là vào doanh trại rồi, tia may mắn cuối cùng trong lòng ông ta cũng bị dập tắt.
Từ lâu Trần Cát đã nghe nói Kim Phi coi trọng phụ nữ, thuê rất nhiều phụ nữ làm công ở Tây Xuyên, bây giờ trong các nhân viên hộ tống bảo vệ kinh thành, cũng có không ít nhân viên hộ tống nữ.
Cho nên trước khi tới đây ông ta đã chuẩn bị tâm lí, nhưng ông ta không ngờ quân Trấn Viễn có nhiều binh lính nữ như vậy.
Tỷ lệ gần như bằng với binh lính naml
Điều khiến Trần Cát thất vọng là ông ta nhìn thấy ở nơi xa có một số binh lính nữ đang tập cưỡi ngựa, vì vóc dáng nhỏ bé, vì vậy lúc lên ngựa có không ít binh lính nữ gặp khó khăn.
“Quốc sư à, sao quân Trấn Viễn có nhiều binh lính nữ thế?”
Trần Cát gọi Kim Phi tới gần nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn phụ nữ tới xe chỉ dệt vải thì đã đành, nhưng Bắc phạt là chuyện lớn của đất nước, sao ngươi có thể coi là trò đùa thế được?”
“Bệ hạ, sao binh lính nữ lại là trò đùa?” Kim Phi nhíu mày: “Những binh lính đó đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra mới trúng tuyển, cho dù sức chiến đấu hay kỉ luật đều không kém binh lính nam đâu!”
“Quốc sư, ngươi đừng dỗ trầm!”
Trần Cát chỉ vào binh lính nữ đang tập lên ngựa nói: “Lên ngựa mà bọn họ cũng không lên được, sao đánh giặc nổi?”