“Viện Khu Mật còn có..."
“Nhanh về nghỉ ngơi đi, nếu còn để cho ta biết ngươi lại đến viện Khu Mật làm việc, ta sẽ điều ngươi về viện Giám Sát!”
Kim Phi không đợi đối phương nói xong đã cắt ngang lời ông ta.
“Vâng!”
Người trung niên nghe thấy Kim Phi nói vậy, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Ông ta lại quay về phía Kim Phi và Cửu công chúa thi lễ rồi xoay người rời đi.
Kim Phi nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục.
Chung Vô Cực vốn là làm việc ở viện Giám Sát, là một viên quan tam phẩm Phó Đốc Ngự Sử, chức vụ công tác là giám sát các quan lại và khuyên can Hoàng đế.
Tuổi tác cũng chỉ có ngoài bốn mươi, nhưng cuộc đời lại trải qua hết sức phong phú.
Chung Vô Cực vốn là Tam công tử của nhà họ Chung - thế gia kinh thành, hai tuổi theo bà nội ra khỏi thành thắp hương, lúc đi qua hội chùa, Chung Vô Cực nhất thời ham chơi, bị lạc khỏi người hầu trong nhà, được một đôi vợ chồng ở ngoại thành thu nuôi.
Đôi vợ chồng già có ba con trai đầu tử trận, hai đứa cháu trai cũng chết non, nên coi Chung Vô Cực như con ruột.
Cái chết của ba người con trai khiến cho đôi vợ chồng già nhận ra được tầm quan trọng của việc học, bèn siết chặt khố chăm lo cho Chung Vô Cực học chữ.
Lúc Chung Vô Cực chín tuổi, theo đôi vợ chồng già lên kinh thành làm ăn, khi đi qua cửa nhà họ Chung, đột nhiên cảm thấy nơi đó rất quen thuộc, vì vậy đã quay về nhà họ Chung.
Trải qua gian khó Chung Vô Cực càng quý trọng hơn cuộc sống không dễ gì kiếm lại này, đi học cùng các con cháu khác trong nhà họ chung cũng bỏ nhiều công sức hơn, mười bảy tuổi thi đậu Cử nhân, năm đó được xưng là một trong tứ đại tài tử kinh thành.
Bản thân cố gắng, lại có nhà họ Chung ủng hộ, Chung Vô Cực vốn có thể rất được hoan nghênh trong chốn quan trường, nhưng đáng tiếc thực tế lại không như vậy.
Chung Vô Cực thuở thiếu thời đi theo đôi vợ chồng già sống ở ngoại thành, chứng kiến sự nghèo khổ của dân chúng.
Sau khi làm quan, luôn muốn dân chúng được tốt hơn.
Theo nếp sống trong quan trường của Đại Khang trước khi, với tính cách của Chung Vô Cực thì rất khó sống yên ổn.
Mười chín tuổi bắt đầu làm quan, trong khoảng mười mấy năm đến năm ba lăm tuổi, Chung Vô Cực bởi vì nói năng trượng nghĩa mà đã bị cách chức nhiều lần.
Nếu như không phải có nhà họ Chung chống lưng, có thể ngay cả mạng cũng không còn.
Trải qua nhiều lần bị cách chức, Chung Vô Cực bắt đầu trở nên quen với nó, cách nghĩ cũng dần dần thay đổi.
Người thấp cổ bé họng, Chung Vô Cực biết nếu chức quan mình quá nhỏ, nói căn bản không ai thèm nghe.
Muốn thay đổi Đại Khang, phải có chức quyền cực lớn, trở thành người dưới một người trên vạn người.
Sau khi nhà họ Chung đưa ông ta trở lại kinh thành, Chung Vô Cực trở nên trầm ổn hơn, học được cách sống ẩn dật không tranh đấu.
Mặc dù không cùng một giuộc với đám quyền quý, nhưng cũng không để lộ tài năng ra như trước.
Bản thân Chung Vô Cực là một người có năng lực, hiện tại lại không chủ động đắc tội với ai, hơn nữa lại có nhà họ Chung ủng hộ phía sau, chức quan càng ngày càng cao, năm ngoái đã lên đến tam phẩm.
Nhưng không đợi đến khi ông ta nắm quyền cực cao, Thái tử bức cung, Kim Phi đến kinh thành, toàn bộ kinh thành dưới cổ tay sắt đá của Cửu công chúa trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Chung Vô Cực cũng không sợ, ngược lại lại càng phấn khích.
Từ sau khi bài thơ Mẫn Nông truyền tới kinh thành, Chung Vô Cực bắt đầu chú ý đến Kim Phi.
Cùng với việc hỏi thăm tin tức liên quan đến Kim Phi càng ngày càng nhiều, Chung Vô Cực càng tin chắc, Kim Phi là loại người giống với ông ta, bọn họ đều làm việc vì dân.
Cửu công chúa nắm giữ triều đình dưới sự ủng hộ của Kim Phi, Chung Vô Cực biết cơ hội của ông ta cuối cùng cũng đến.
Quả nhiên, ông ta rất nhanh đã được Cửu công chúa chiêu mộ đến viện Khu Mật, mặc dù chức quan không thay đổi, nhưng quyền lợi lại lớn hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!