Có một mảnh đất rộng ở lối vào làng Tây Hà, là bãi đập lúa của làng, trong làng có hội nghị gì thì cũng sẽ tổ chức ở đây.
Trước đây khi xưởng dệt được thành lập, đến giờ ăn, phần nửa số người dân trong làng đều bưng bát ra tụ tập ở đây, vừa cố ý khoe khoang trong bát có đồ ăn ngon, vừa nói chuyện phiếm.
Nếu không họp hoặc tụ tập ăn uống thì cũng sẽ có đám trẻ con chơi đùa ở đây.
Nhưng lúc này, sân đập lúa mất đi vẻ sinh động thường có, lạnh lẽo vắng vẻ.
Không chỉ ở đây, cả ngôi làng làng Tây Hà đều thế này, yên tĩnh đến đáng sợ, hệt như ngôi làng ma trong
phim, không hề có một chút âm thanh nào.
Chỉ có một chiếc ghế gỗ trơ trọi trên mép sàn đập lúa.
Kim Phi dẫn theo Trương Lương đi ra từ trong làng, bình thản ngồi lên ghế.
Trương Lương cầm một thanh đao đen, lặng lẽ đứng phía sau Kim Phi.
Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Lương không phải nói bọn cướp còn cách ba dặm sao?
Sao lại tới nhanh như vậy? Kim Phi hơi cau mày, vểnh tai lên nghe. Sau đó đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau làng.
Lưu Thiết xuất hiện từ một góc của con đường với một chiếc dao chẻ củi trong tay.
Sau đó là Lý Mã Tử, Trương Cốc Tử...
Từng người từng người bước ra từ góc.
Vũ khí trong tay của họ cũng rất đa dạng, có dao chẻ củi, liềm, xẻng, quốc, thậm chí còn có người mang theo gậy gõ.
Ngoại trừ Hổ Tử bị thương vẫn đang ở huyện phủ cùng với người chăm sóc cậu ấy, toàn bộ đội hộ vệ đều _ tới đủ.
Bọn họ không biết vị trí và sức lực của mình, có thể trong giờ phút này tới đây rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng Kim Phi chiến đấu với thổ phỉ.
Việc này khiến Kim Phi rất bất ngờ.
Các cựu binh cho đến bây giờ vẫn chưa chính thức. bắt đầu nhiệm vụ hộ tống, họ vẫn đang luyện tập, việc vận chuyển hàng hóa vẫn do đám người Lưu Thiết, Trương Cốc Tử phụ trách.
Kim Phi biết sự nguy hiểm của nhiệm vụ hộ tống, vì vậy y đã thêm nhiều phần thưởng khác nhau vào lương
của họ, về cơ bản cũng tương đương với lương của các. cựu binh.
: Người dân miền núi chất phác, suy nghĩ cũng rất đơn giản.
Có lẽ trong lòng đám người Lưu Thiết cho rằng, Kim Phi đã trả cho bọn họ mức lương cao như vậy đồng nghĩa với việc mua lại mạng sống của bọn họ.
Bọn họ có thể đến, Kim Phi mặc dù có bất ngờ, nhưng cũng có thể đoán ra được.
Nhưng điều mà y không thể ngờ được là sau khi đội hộ vệ đi ra, trưởng làng dắt theo một số người đàn ông làm việc ở lò gạch và công trường cũng tới.
Phải biết rằng tiền công mỗi ngày của bọn họ chỉ có hai ba đồng, kém rất nhiều so với mức lương ở trong thành.
Sao cũng tới đây? Và mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi đám người đi cùng trưởng làng đi ra, lão tộc trưởng của thôn
Quan Gia cũng dắt theo một đám thanh niên đi tới.
Đi theo phía sau lão tộc trưởng chính là anh vợ Quan Trụ Tử của Kim Phi.
Trong tay Quan Trụ Tử cầm một chiếc dao bổ củi, nhìn thấy Kim Phi còn có chút căng thẳng, dè dặt cười với Kim Phi, sau đó cúi đầu trốn phía sau lão tộc trưởng.
“Chú Lưu, tam gia, sao mọi người lại tới đây?” Kim Phi từ từ đứng dậy, hỏi với ánh mắt phức tạp.
“Bọn ta đều lấy tiền công của cậu, không có đạo lý nào mà thổ phỉ đến đây, bọn ta trốn hết đi để một mình cậu đối phó được”.
Lão trưởng thôn nói: “Mặc dù ta tuổi tác đã cao, nhưng chạy tới đây cho đông người cũng được”.
Nghe thấy trưởng làng nói như vậy, sắc mặt Kim Phi lập tức đỏ bừng.
Không phải là vì kích động mà là cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Mặc dù y đã giúp cho dân làng có được cuộc sống tốt hơn, nhưng người dân cũng tạo ra giá trị, giúp y kiếm tiền.
Vì vậy thiết kế bối cảnh lần này chỉ là vì muốn thăm dò một chút xem trong làng liệu có ai vì mạng sống hoặc là vì lợi ích của bản thân mà bán đứng y, chạy đi báo tin cho đám thổ phỉ rằng y chiêu mộ một nhóm cựu binh cùng với tin tức Khánh Mộ Lam tới đây.
Thổ phỉ núi Thiết Quán phát triển đến mức này, còn có thể dựa vào sự hậu thuẫn của Chu sư gia chứng tỏ thủ lĩnh của bọn chúng không phải là một kẻ liều lĩnh, nhất định sẽ điều tra rõ ràng rồi mới ra tay.
Nhưng hôm qua chạy tới thách thức, sáng nay lại dắt theo một đại quân đến phô trương uy lực, rõ ràng là chưa nhận được bất kỳ thông báo hay tin tức nào.
Đối với kết quả này, Kim Phi đã vô cùng hài lòng.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi không mong đợi bất cứ ai trong làng đứng ra giúp y cùng chống lại bọn cướp.
Nhưng cuối cùng vẫn có người tình nguyện đứng ra.
Mặc dù không phải toàn bộ đàn ông trong làng đều tới, nhưng đã là một phần rồi.
Kim Phi thậm chí còn nhìn thấy Tiểu Ngọc âm thầm trốn trong đám đông.
“Cảm ơn mọi người”.
“Kim Phi cúi đầu trước đám đông, nhắc nhở: “Mọi người không cần lo lắng, thổ phỉ biết mối quan hệ của ta và Khánh hầu gia, sẽ không làm ta bị thương, lần này tới chỉ là để hù dọa mà thôi, vì vậy đợi lát nữa bọn chúng đến, mọi người đứng bên cạnh xem kịch hay là được rồi, đừng hành động hấp tấp”.
Sự xuất hiện của đám người Lưu Thiết khiến cho Kim Phi cảm động, nhưng cũng phá vỡ kế hoạch của
Kim Phi,
Y rất lo lắng mọi người không kìm được mà ra tay, gây ra những tổn thất không đáng có. “Đúng rồi, còn có Khánh hầu gia!”
Lúc này hai trưởng làng mới nhớ ra sự tồn tại của Khánh Hoài.
Sau khi biết chuyện bọn thổ phỉ không dám làm Kim Phi bị thương, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bảo dân làng lùi lại sau vài bước.
“Lương Tử ca, sao không thấy người chạy bộ cùng huynh, có phải trốn ở góc nào đó chuẩn bị phục kích thổ phi rồi không?”
Lưu Thiết ghé sát tới bên cạnh Trương Lương hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn Trương Lương.
Nhưng Trương Lương không đáp, như thể không nghe thấy vậy.
Cho dù đến hiện tại, ai cũng không thể bảo đảm rằng tất cả mọi người đều đáng tin cậy.
Nhỡ huynh ấy nói ra kế hoạch chiến đấu cụ thế, khi bọn thổ phỉ tới mà có người bất ngờ phản bội, vậy thì lúc. đó tội lớn không kể được.
Lưu Thiết sờ mũi, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng may bọn thổ phỉ không khiến hắn xấu hổ quá lâu, từng nhóm từng nhóm đi qua chân núi, khí thế hùng hổ lao tới.
Vài trăm tên thổ phỉ thì thực ra không quá nhiều, nhưng đi trên con đường nhỏ trên sườn núi, kéo dài hàng chục mét, hơn nữa ai ấy tay cũng đều cầm đao dài, khuôn mặt hung dữ, trông vô cùng đáng sợ.
Thường ngày bọn thổ phỉ đến thu lương thực chỉ có vài chục người tới, nhưng lần này có thể nói là tới gần hết cả ổ, thế trận lớn hơn so với đi thu lương thực nhiều.
Vừa rồi những người dân làng còn tràn đầy nhiệt huyết và khí thế, bây giờ đã có người bắt đầu run rẩy, hối hận vì bản thân quá bốc đồng.
rốn ở sau núi không tốt sao? Vì sao lại tự mình chạy tới hang cọp chứ?
Nhưng chuyện đã như vậy, bây giờ cũng không thể quay về được nữa rồi, chỉ đành lùi vê sau nhiều hết mức có thể.
Kim Phi cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng cũng không nói gì, ngồi lại xuống ghế, tập trung toàn bộ sự chú ý vào đám thổ phỉ đang gần tới.