Chương 74:
“Đừng sợ, cứ làm đi.” Hoàng Thúy Vân nói: “Sợ cái gì chứ, Nguyễn Hoàng Phúc còn dám tìm phụ nữ khi đã kết hôn, còn hại cậu phải ngồi tù, vì thế nên cậu cũng phải đội cho anh ta một cái mũ xanh lên đầu thì mới công bằng!”
Đang nói chuyện, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bóng loáng, đeo một chiếc kính màu vàng chầm chậm bước vào, trông anh ta có vẻ rất lịch thiệp, nhã nhặn: “Chào cô, cô tên gì? Trước đây hình như chúng ta chưa từng gặp nhau ở những nơi như này phải không?”
Trần Hà Thu có chút không thoải mái, chỉ có thể liên tục xua tay, nhưng Hoàng Thúy Vân lại giành nói trước: “Cô ấy tên Trần Hà Thu, là bạn của tôi.”
Đôi mắt của người đàn ông đeo kính liền sáng lên: “Hóa ra là bạn của cô Hoàng, không biết đêm nay cô đã có bạn nam đi cùng chưa?”
“Tôi kết hôn rồi.” Trần Hà Thu nói, “Xin lỗi.”
Người đàn ông sững sờ một chút, có chút thất vọng, “Như vậy sao…” Nhưng anh ta vẫn có chút không cam tâm, cho rằng Trần Hà Thu vì muốn từ chối mình nên mới nghĩ ra cái cớ đó, bèn hỏi: “Không biết ai có phúc mà lấy được cô Trần đây vậy? Hôm nay ông xã cô có tới tham dự bữa tiệc du thuyền không?”
“Tôi không biết…” Trần Hà Thu không nói dối, cô và Nguyễn Hoàng Phúc vẫn chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, nói đúng ra thì cô thật sự đã kết hôn, nhưng cô cũng quả thật không biết Nguyễn Hoàng Phúc có đến không.
Ngay cả khi có đến, chắc có lẽ sẽ dẫn theo Trần Linh Nhi theo cùng rồi.
Nghĩ đến điều này, cô lại càng muốn rời đi.
Hoàng Thúy Vân lại nói: “Cô ấy là vợ của Nguyễn Hoàng Phúc.”
Người đàn ông kia lập tức cười lớn: “Cô Hoàng đừng nói đùa nữa, người trong giới đều biết, vợ của Tổng giám đốc Nguyễn đã qua đời vào 8 năm trước rồi, bây giờ đã có một cô bạn gái, nghe nói là chị gái của vợ anh ta, ngoài ra không còn có thêm bất cứ người phụ nữ nào khác.”
Hoàng Thúy Vân vội vàng: “Cô ấy thật sự là…”
Đang định nói, lại nghe thấy một giọng nói khoa trương đến nịnh bợ đang hét lên: “Rất hân hạnh được đón tiếp Tổng giám đốc Nguyễn, sự tham dự của anh đã làm cho nơi này như nhà tranh thêm sáng bừng lên đó!”
Hôm nay, Nguyễn Hoàng Phúc vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền cùng kết hợp với một chiếc áo vest khoác ngoài màu đen, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng mà anh tuấn, đem lại cho người ta cảm giác băng giá, cũng lại giống như một vầng sáng chói trời sinh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!