Chương 235:
Trong bệnh viện.
Người đang nằm trên giường bệnh đã chìm vào giấc ngủ say, khuôn mặt trông bình yên đến lạ. Nguyễn Hoàng Phúc ngồi bên mép giường, cầm tay cô, nhìn từng giọt nước trong bình truyền nước biển rơi xuống.
Lời bác sĩ mới nói vừa rồi còn vang vọng bên tai: “Thân thể của cô Trần quá yếu ớt, thể tích máu bị giảm đến mức báo động, nếu còn nghiêm trọng hơn chút nữa thì rất có thể sẽ lên cơn sốc… Vết trầy xước trên cổ tay thì không sao, khử trùng băng bó rồi để nó tự hồi phục dần là được.”
Tay cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh, vừa gầy vừa nhỏ, màu trắng xanh, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh trên mu bàn tay, trên ngón tay còn có một vết chai mỏng. Đáng lẽ ngoài làm việc nhà ra cô không phải dùng tay vào việc nặng gì chứ? Tại sao lại có vết chai?
Trợ lý Châu gõ cửa rồi đi vào: “Tổng giám đốc, xe cấp cứu đã đưa cô Trần Linh Nhi đến vài bệnh viện đều không được nhận, bên kia gọi điện thoại tới hỏi ý kiến của anh, nếu còn không cấp cứu nữa thì có khi sẽ xảy ra mạng người thật mất, cuối cùng có cứu hay không?”
Bàn tay Nguyễn Hoàng Phúc đang cầm tay của Trần Hà Thu khẽ chững lại, hai đầu lông mày hơi mất tự nhiên mà chau lại: “Thương thế cô ta thế nào?”
“Nghe họ nói là mất máu quá nhiều, đã lên cơn sốc, vết thương lúc trước còn chưa khỏi, lần này lại ngã mạnh xuống làm xương cột sống bị tổn thương, cho dù cô ta được cứu sống thì sau này cũng phải ngồi xe lăn.”
Nguyễn Hoàng Phúc hơi trầm ngâm: “Thế thì cứ để cô ta ngồi xe lăn đi, không phải cô ta định làm Trần Hà Thu ngã chết sao? Vậy hãy để cô ta nếm mùi cả đời đều không đứng nổi.”
Trợ lý Châu gật đầu, ra ngoài làm việc.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng đã lên cao, ánh sao lấp lánh khắp trời.