Chương 14:
“Nguyễn Hoàng Phúc, An Như ở trên trời nhìn xuống nhất định sẽ không muốn anh trở nên như vậy!”
Cà vạt bị cuộn thành một cục nhét vào miệng cô, giơ tay tát cho cô một cái thật mạnh: “Đừng có nhắc đến An Như, tên của cô ấy nói ra từ miệng cô chính là một sự sỉ nhục!”
Nguyễn Hoàng Phúc trầm giọng nói: “Chăm sóc cô ba nhà họ Trần cho thật tốt, nếu như cô ta còn một hơi thở thì các ngươi tự mình biết hậu quả rồi đấy!”
Ý từ này là muốn để bọn họ làm đến chết sao?
Đồng tử mắt Trần Hà Thu mở lớn, miệng kêu ô ô, mấy lời muốn nói đều bị ngăn lại, một chữ cũng không thể thoát ra. Nguyễn Hoàng Phúc rời đi khỏi căn phòng nhỏ, cánh cửa chậm rãi khép lại, đem theo cả chút hi vọng cuối cùng của cô đánh nát tan như bụi bặm.
Vòng vòng vèo vèo… cuối cùng cô cũng chẳng thể thoát khỏi vận mệnh này.
Cô tuyệt vọng nghĩ, Lê Anh Huy nói đúng, người khác có thể cứu cô một lần, hai lần, thế nhưng không thể lần nào cũng đuổi tới đúng lúc.
Cô sai là sai ở chỗ một lòng tình nguyện yêu Nguyễn Hoàng Phúc.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả vui vẻ cùng bi thương, hạnh phúc hay khuất nhục thì đều buộc trên một người chốn đây, rơi vào hoàn cảnh này là cô tự làm tự chịu.
Nếu cái chết của cô có thể khiến cho cơn giận của anh tiêu tan mà buông bỏ cho nhà họ Trần thì cứ như vậy đi.
Trần Hà Thu nhắm hai mắt, không hề phản kháng.
Rầm…. rầm… rầm… Cửa bị đập vang…
Anh nhíu mày: “Ai?”
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi vội tới tặng anh rượu.”
Thái Trúc bưng khay bày biện nhiều loại rượu đỏ khác nhau được người pha chế cẩn thận chuẩn bị, mặc một bộ sườn xám đỏ thâm, giọng nói ngọt đến phát ngấy: “Tổng giám đốc Nguyễn, đây là loại rượu mới ở Dạ Yến của chúng tôi, gọi là ‘Rượu say mộng tàn”, anh nếm thử một chút xem?”
Vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt sáng sủa nhỏ nhắn cười nhẹ, bàn tay trắng nõn bưng lấy một ly rượu đế dài đưa đến trước mặt anh. Bỗng nhiên hai tay run lên, chiếc ly lảo đảo, toàn bộ chất lỏng đỏ thẫm đổ thẳng lên trên quần của anh.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi: “Ai da” Để ý thì một chút ngữ khí hối lỗi cũng không có: “Thật sự xin lỗi, là tôi không tôi, để tôi lau cho anh nha….”
Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc nhíu lại, đưa tay nâng cằm cô ta lên, dựa theo sắc đèn mờ nhạt nhìn rõ gương mặt cô ta:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!