Bùm! Bùm! Sơ Hiểu Hiểu gần như dại ra, lưỡi dao sắc bén theo bàn tay của người trước mắt xẹt qua mặt cô, trong giây lát có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đã lâu không thấy trong lồng ng.ực.
Sau một lúc trì trệ, cô cảm giác trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, kích động đến mức gần như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Mà tình cảnh như thế hiển nhiên cũng nằm ngoài dự liệu của Giản Diệc Bạch, có điều anh ta chỉ khựng lại chừng nửa giây, động tác còn nhanh hơn so với suy nghĩ, lập tức nhấc tay đấm một cú.
“Đừng cử động.”
Giang Diễn nghiêng đầu nhanh chóng tránh đi, hung dữ nhìn anh ta.
Hai người mang tâm tư khác nhau, ánh mắt chạm nhau.
Biểu cảm của Giang Diễn đông cứng lại, ánh mắt lạnh như băng dán chặt vào gương mặt xanh mét của Giản Diệc Bạch.
Giản Diệc Bạch hít một hơi thật sâu, khó khăn nặn ra một câu: “Bây giờ anh vẫn chưa giết tôi đâu.”
Giang Diễn nghe vậy đồng tử hơi co lại, khinh bỉ mỉm cười: “Tôi khuyên anh đừng nên dùng manh mối con cá lớn sau lưng để cứu vớt cái mạng của mình...”
“...”
“Lúc tôi đã điên lên rồi thì chưa bao giờ có chừng mực.”
Lời vừa dứt, lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào da thịt đối phương, máu tươi theo sườn cổ uốn lượn chảy xuống.
Cùng với tiếng gió rít bên ngoài xe, vô số tiếng còi cảnh sát trong phút chốc gào thét in ỏi, giống như tiếng kèn trống tr.ên chiến trường, rung chuyển trời đất.
Trầm mặc vài giây, Giản Diệc Bạch ý thức được điều gì đó, th.ở dốc cười nói: “Anh đã sớm mai phục rồi sao?”
“Khẩu vị của tôi không chỉ có một mình anh.” Giang Diễn lạnh lùng nói.
“Quả nhiên là đội trưởng Giang, lòng dạ sắt đá, mọi việc lấy đại cục làm trọng.” Ánh dao trắng xóa lóe lên khóe mắt mang theo ý cười của Giản Diệc Bạch, “Mặc cho cô ấy ở trong tay tôi khóc đến ch.ết đi sống lại, đau đến không muốn sống, cũng không sao cả?”
Giang Diễn: “Anh...”
e b o o ktruyen. V nĐồng tử đen kịt của Giang Diễn đột nhiên co rút, bởi vì tức giận mà năm ngón tay dùng sức đến trắng bệch, có thể thấy được gân xanh rõ ràng tr.ên mu bàn tay.
Giản Diệc Bạch xoay cổ, cụp mắt, ánh mắt dừng tr.ên gương mặt tiều tụy của Sơ Hiểu Hiểu: “Em nhìn đi, người quan tâm em nhất quả nhiên vẫn là tôi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Ngay lúc dây thần kinh căng thẳng đang được thả lỏng, cơn chóng mặt dồn dập nối tiếp nhau ập tới, Sơ Hiểu Hiểu há miệng nhưng không phát ra một âm thanh nào, trơ nhìn vẻ mặt Giang Diễn thoáng thay đổi, nhưng thật lâu sau anh vẫn không dời mắt nhìn về phía cô.
Cho đến khi trước mắt tối sầm, thể lực và tinh thần đã đến cực hạn, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà nghiêng người về phía trước —— “Hiểu Hiểu!”
Cô nghe Giang Diễn gọi tên cô.
Đau xé ruột gan.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc Giang Diễn phân tâm, người đang bị áp chế mạnh mẽ đã bộc lộ ra khát vọng sống to lớn giống như một dã thú trước khi ch.ết —— Giản Diệc Bạch đột nhiên dùng hết sức quét ngang chân, thừa dịp đối phương né tránh, anh ta bay về phía khẩu súng rơi tr.ên ghế sau! “!”
“Pằng!”
Tiếng súng nổ vang cả bầu trời đêm.
Thoáng chốc cửa sổ xe nổ tung, mảnh thủy tinh rơi vãi đầy đất.
- Sơ Hiểu Hiểu! Sơ Hiểu Hiểu bị đánh thức.
Máu tươi trong giấc mơ và con rắn đỏ phun ra dòng chữ lạnh lẽo bò lên cánh tay và chân của cô.
Cô nhìn thấy thi thể thối rữa bốc mùi của người phụ nữ kia, như một bãi bùn nhão bị tùy ý kéo tr.ên mặt đất.
Cô nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người đàn ông bị giam cầm tr.ên ghế sắt, viên đạn xuyên qua đầu người kia, máu đỏ tươi chảy xuống, uốn lượn tràn ra.
Cô nhìn thấy vào một đêm hơn mười năm trước, đôi môi mỏng lạnh lùng thấm đẫm máu tươi của cậu thiếu niên hết mở rồi lại khép.
“Đi, đi mau.”
“...”
“Mau rời khỏi nơi này.”
......
Hàng ngàn hàng vạn hình ảnh nhấp nháy như một chiếc đèn lồng xoay.
Có thật, hư cấu.
Nhớ, không nhớ.
“A......”
Sơ Hiểu Hiểu kinh hoàng bật dậy khỏi giường bệnh, kéo theo tay phải còn đang truyền nước biển, đau đến da đầu cô tê dại.
Còn chưa kịp ngẫm lại đã rơi vào một vòng tay rắn chắc.
Có người ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an: “Không sao.”
“...”
“Đều đã qua cả rồi.”
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, trong lúc nhất thời như đã qua mấy đời.
Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu mơ mơ màng màng, chỉ còn lại cái nhìn cuối cùng trước khi ngất xỉu, là gương mặt sắc bén của Giang Diễn.
Giang Diễn không hề nhìn cô.
Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu phình to, cũng không biết mình đang nói cái gì.
Cô nắm chặt tay người trước mặt, gọi tên “Giang Diễn” hết lần này đến lần khác.
Bên tai là tiếng đáp lại mang theo chút khàn khàn, không ngừng lặp lại theo cô, an ủi cô: “Đây, anh đây mà.”
Nước mắt trào ra cùng với những lời nghẹn ngào không thôi, Sơ Hiểu Hiểu khóc nức nở: “Em cứ tưởng anh sẽ không tới, em cứ tưởng anh không cần em nữa...”
Sơ Hiểu Hiểu khóc đến nỗi thở không ra hơi, cô cũng không nghe rõ Giang Diễn nói gì, chỉ cảm thấy có một bụng lời muốn nói, mang theo sự ấm ức và đau đớn vô tận cố gắng trút ra khỏi cổ họng.
Nhưng đến bên miệng, lặp đi lặp lại chỉ có mấy câu nói kia.
“Có phải em vẫn đang nằm mơ không, Giang Diễn? Em khó chịu quá, thật sự rất khó chịu.” Sơ Hiểu Hiểu lẩm bẩm, lời trước không tiếp lời sau, “Lúc trước không phải em muốn một mình chạy trốn, em không muốn bỏ lại anh.”
“...”
“Em muốn tìm người tới cứu anh, em không cứu được anh, còn có thể liên lụy đến anh...”
“...”
“Nhưng em không chống đỡ được, em không phải......
“Được rồi.” Cô nghe thấy có người kề sát bên tai mình, hôn lên ch0p mũi lạnh lẽo của cô, kiên nhẫn dỗ dành cô như đang dỗ một đứa trẻ, “Anh biết, em còn sốt, nghỉ ngơi một lát đi.”
Sơ Hiểu Hiểu bướng bỉnh nói: “Anh đừng ghét em nhé.”
Đối phương hơi dừng lại: “Anh không hề ghét em.”
Sơ Hiểu Hiểu có chút hoảng hốt: “Thật sao?”
Cô cảm nhận được tay đối phương nhẹ nhàng xoa lên gáy mình, không đợi đối phương lên tiếng, cô lại lần nữa mở miệng thì thào: “Vậy vì sao khi đó anh không hề nhìn em lấy một cái?”
Trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Sơ Hiểu Hiểu cho rằng người kia sẽ không đáp lại.
Trái tim Sơ Hiểu Hiểu rơi xuống đáy vực, đang định hé môi...
Hơi thở nóng bỏng của đối phương nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, trong lúc ngây người, tất cả những tiếng nức nở cùng tiếng thì thào ra cô thốt ra đều bị chặn lại trong miệng.
Ngay cả hô hấp cũng gần như đình trệ.
Khí thế kiêu ngạo theo từng tấc hô hấp mà cô quen thuộc hệt như sợi tơ gắt gao quấn chặt lấy cô, lướt qua mặt, qua môi, rồi leo lên trái tim đang run rẩy không thôi của cô.
Vừa chạm vào, tựa như bảo vật đã thất lạc vạn năm, không bao giờ muốn tách ra nữa.
Cô được người kia ôm chặt vào ng.ực, cả người đều chìm đắm trong hơi thở nồng nhiệt, bi thương rồi lại vui sướng của đối phương, ngàn vạn loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, toàn bộ đều hóa thành một nụ hôn sâu, giống như hận không thể trực tiếp khảm cô vào trong thân thể của mình, run rẩy không nỡ buông ra.
Môi răng gắn bó, nương tựa nhau trong lúc hoạn nạn.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi mà tựa như đã qua một thế kỷ, xuân hạ thu đông chỉ như trong một chớp mắt.
Thời gian dừng lại, không khí ngưng đọng.
Giữa trời đất chênh vênh chỉ còn lại hai người.
Cô cũng không phân biệt được rốt cuộc đã qua bao lâu.
Cuối cùng cô nghe thấy giọng nói trầm khàn văng vẳng bên tai hồi lâu.
“Bởi vì không dám nhìn em.” Đôi mắt đen nhánh của đối phương thâm trầm như nước, sáng quắc nhìn thẳng vào mặt cô, “Anh sợ anh sẽ không nhịn được.”
“...”
Sơ Hiểu Hiểu mê man, sau đó lại ngủ thiếp đi, trạng thái này kéo dài đến mấy ngày, lúc tỉnh táo lại lần nữa, đập vào mắt đầu tiên chính là ánh đèn trắng rực chói mắt.
Sơ Hiểu Hiểu phản xạ có điều kiện trừng to hai mắt, e sợ lần nữa trở lại nhà kho âm u đen kịt kia.
“Hiểu Hiểu!”
Cách đó không xa có người nhảy dựng lên, tr.ên mặt lộ vẻ vui sướng không che giấu được, không cần nghĩ ngợi đã lên tiếng: “Thế nào rồi? Còn khó chịu nữa không? Có đau không?”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt nhìn Chung Ý không chút nghĩ ngợi buông đồ vật trong tay xuống, nhào về phía mình, lại đột nhiên dừng chân ở chỗ cách cô chỉ vài cm, đôi tay muốn ôm nhưng không ôm, vui mừng đến nỗi sắp khóc.
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi...”
“Vẫn còn chóng mặt à?” Hai tay Chung Ý do dự giây lát, sau đó giơ tay thăm dò trán của cô, “Cô đã sốt liên tục vài ngày, ngay cả bác sĩ cũng nói nếu còn sốt nữa sẽ bị ngốc luôn đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ một phen, có hình ảnh mơ hồ thoáng hiện lên trong đầu.
Choáng váng một hồi lâu, trái tim bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, hai tai đỏ bừng.
Cô cũng không biết những chuyện kia rốt cuộc có phải là nằm mộng hay không.
Chẳng lẽ cô lại...... nằm mộng xuân? Sơ Hiểu Hiểu nhất thời có chút ngẩn ngơ, cô chỉ nhớ giữa lúc hư và thực mình được Giang Diễn ôm chặt, có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng và nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, gần trong gang tấc, vô cùng chân thật.
Chần chừ vài giây, Sơ Hiểu Hiểu cố gắng khống chế hơi thở của mình, cẩn thận nhìn Chung Ý, hỏi: “Giang Diễn đâu?”
“Đội trưởng Giang?” Chung Ý sửng sốt, cắn cắn môi, dường như cũng không biết nên nói hay không nói.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Sao vậy?”
Hai người nhìn nhau thật lâu, mắt thấy ấn đường của Sơ Hiểu Hiểu càng nhíu chặt, Chung Ý rốt cục cũng bại trận.
“Đội trưởng Giang...” Chung Ý muốn nói lại thôi, “Tình hình không tốt lắm.”
Rầm một cái, giấc mộng vỡ tan.
- -----oOo------