Theo phương hướng bóng người vừa rời đi, Sơ Hiểu Hiểu tránh qua các phóng viên đang nằm vùng ở cửa chính, vùi đầu đè thấp vành mũ, ba bước thành hai rón rén theo sát.
Gió lạnh thổi bên tai, làm cành cây đung đưa không ngừng.
Sơ Hiểu Hiểu theo sát phía sau tiến vào lối đi an toàn, tiếng bước chân dồn dập ở phía xa xa vang vọng trong không gian yên tĩnh này, dần dần trùng với tiếng tim đập kịch liệt, cô có thể cảm nhận được trái tim của mình thắt lại theo từng nhịp hô hấp, run rẩy giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, theo mỗi bước chân của cô càng siết chặt hơn.
Cũng không biết đối phương có phải đã cảm nhận được sự tới gần của cô hay không, trong giây lát đột nhiên bước nhanh hơn, Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát không che giấu nữa, tr.ên cửa kính của hộp chống cháy phản chiếu bóng dáng cô chạy chậm qua, tiếp đó bước lớn một bước, giẫm lên bậc thang tiếp theo! Vài giây sau, bốn phía đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt, Sơ Hiểu Hiểu hơi dừng lại, nhìn chung quanh bốn phía, dường như không khí đều ngưng đọng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một cơn gió lạnh quét qua gáy, cô thoáng chốc xoay người, theo người nọ trượt nhanh theo tay vịn bậc thang, nhảy xuống! Sơ Hiểu Hiểu trực tiếp đá bay một cước! Tuy nói sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch, nhưng đối phương dù sao cũng không ngờ một cô gái chân yếu tay mềm lại bất thình lình ra đòn như vậy, phần bụng bất ngờ bị đạp mạnh một cái, cắn răng hít sâu
——
Sơ Hiểu Hiểu không chút kiêng dè đá thẳng một cước về phía hạ bộ của người đàn ông! Cùng với tiếng kêu đau đớn, Sơ Hiểu Hiểu cắn m0i dưới, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao rơi vào khuôn mặt đang vặn vẹo dữ tợn của đối phương.
“Mẹ kiếp! Con chó này!” Lông mày thô dày của người đàn ông vì tức giận mà dựng thẳng, vốn tướng tá trời sinh đã hung dữ, trong lúc nhất thời gần như phát điên muốn nhào về phía Sơ Hiểu Hiểu! Trước khi người nọ giơ tay một giây, Sơ Hiểu Hiểu chống hai tay lên lan can rồi nhảy qua, nấm đấm của đối phương cách ch0p mũi cô không đến một cm, xẹt qua.
Rầm rầm
——
Cô giơ tay ném túi xách vào chính giữa mũi của đối phương, vài thỏi son môi và đồng xu lẻ văng tung tóe tr.ên mặt đất, Sơ Hiểu Hiểu thấy tình thế không ổn lắm, định nhanh chân chuẩn bị chuồn.
“Hiểu Hiểu.”
E b o o ktruyen.v nGiọng nói quen thuộc bất thình lình từ sau lưng truyền đến làm cô không khỏi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị người từ phía sau vịn lấy hai vai.
Mà người đàn ông khí thế hung hãn vung quyền về phía cô kia rõ ràng cũng cứng đờ trong nháy mắt, ánh mắt tàn nhẫn bình tĩnh nhìn chăm chú Sơ Hiểu Hiểu hơi biến sắc, một lúc lâu sau nghiến răng đứng thẳng người.
Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi: “Sao anh lại ở đây?”
Đối phương hơi nghiêng người, đôi mắt mang theo nụ cười nhẹ nhàng đảo qua ánh mắt có chút hoài nghi của Sơ Hiểu Hiểu: “Mới không gặp một thời gian mà thân thủ đã khá lên rồi nhỉ?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch nói: “Giang Diễn dạy em sao?”
Trầm ngâm một lúc lâu, Sơ Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Em đang hỏi anh, tại sao anh lại ở đây?”
Giản Diệc Bạch nhìn cô, dường như tâm trạng không tệ, giọng nói chậm rãi: “Anh đang đợi em.”
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu xẹt qua mặt Giản Diệc Bạch liếc nhìn gương mặt người đàn ông phía sau, sau khi xác định là khuôn mặt xa lạ, mới như có điều suy nghĩ đánh giá cách ăn mặc của đối phương.
Tầm mắt của cô dừng lại rất lâu tr.ên chiếc áo khoác màu xám cũ kỹ, mí mắt hơi híp lại, lại quét mắt lên xuống vài lần.
“Em vẫn còn nhớ đúng không?” Giản Diệc Bạch thấp giọng nói, “Ác ma ngày đó gi3t ch3t bố mẹ và chị gái của em cũng ăn mặc như vậy, đúng không?”
“Giản Diệc Bạch!” Như bị chạm vào điểm yếu nhạy cảm nhất trong lòng, máu huyết Sơ Hiểu Hiểu dâng lên, trợn mắt rống to.
Giản Diệc Bạch cũng không thèm để ý: “Anh còn tưởng rằng cảnh tượng ngày đó em đã quên rồi.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Sơ Hiểu Hiểu không kiên nhẫn ngắt lời anh ta, “Đây là anh cố ý sắp xếp, chỉ để dẫn dụ em tới đây? Anh muốn làm gì?”
“Nhìn em xem.” Giản Diệc Bạch chậm rãi nói, “Đi theo Giang Diễn đã học được những tính xấu gì.”
Sơ Hiểu Hiểu mím môi: “Chuyện này không cần anh quan tâm.”
Giản Diệc Bạch nói: “Trước kia em không như vậy.”
“Em của trước kia?” Sơ Hiểu Hiểu giận quá hóa cười, hung hăng chỉ tay, “Đừng nói trước kia nữa, ngay cả bây giờ em cũng không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì, anh hao hết tâm tư để người này ngụy trang thành Tằng Vinh Căn dẫn em tới đây, rốt cuộc là có ý gì?”
Giản Diệc Bạch nói: “Đó chẳng qua chỉ là ma quỷ khát máu trong trí nhớ của em, Tằng Vinh Căn hiện tại sống hay ch.ết, sung sướng hưởng thụ hay là chuột chạy qua đường cả ngày trà trộn trong góc tối, em hoàn toàn không biết.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Anh chỉ muốn em biết rõ rằng,” Giản Diệc Bạch im lặng giây lát, “Có đôi khi những gì em nghĩ, không phải đều là sự thật.”
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Em nghe không hiểu.”
Giản Diệc Bạch giơ tay muốn sửa sang lại mái tóc rối tung của Sơ Hiểu Hiểu, lại bị Sơ Hiểu Hiểu cảnh giác né tránh.
Anh ta cũng không giận, cố chấp tiếp tục vươn tay vén sợi tóc kia ra sau tai Sơ Hiểu Hiểu, sau đó lại ôn hòa nói tiếp: “Kỳ thật em cũng chỉ là một đứa trẻ tham sống sợ ch.ết mà thôi, không phải sao? Em cho rằng mình đứng ở điểm cao nhất của đạo đức, nhưng mọi người đều ích kỷ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Cái gì?”
Giản Diệc Bạch: “Giang Diễn rõ ràng ngay từ đầu đã nhận ra em, tại sao không nói cho em biết anh ta chính là người em ngày nhớ đêm mong?”
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu: “Anh nhắc chuyện này làm gì?”
Giản Diệc Bạch: “Năm đó vì mạng sống, người bỏ lại anh ta một mình chạy trốn cũng là em, bây giờ em lại muốn mang ơn mang đức chạy tới chỗ anh ta liều mạng vẫy đuôi...”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt mở to mắt, vô thức lui về phía sau một bước.
Giản Diệc Bạch cố tình kéo cổ tay cô lại, lẳng lặng kéo cô trở về.
Nhiệt độ lạnh lẽo từ đầu ngón tay đối phương xuyên qua da thịt thấm vào máu huyết, chảy khắp toàn thân cô.
Sơ Hiểu Hiểu phẫn nộ gầm nhẹ: “Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?!”
Đáy mắt Giản Diệc Bạch hiện lên vài tia tự giễu: “Em nhìn em xem, vừa muốn anh nói thật với em, nhưng chờ anh nói thật thì em lại không tin.”
Sơ Hiểu Hiểu: “....”
Giản Diệc Bạch: “Em thật sự không nhớ rõ, hay là quá xấu hổ nên tự thôi miên huyễn hoặc chính mình? Em đã quên em được người ta cứu như thế nào rồi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Em...... Em rõ ràng...”
Giản Diệc Bạch: “Ngày đó Giang Diễn bị thương nặng cho đến khi cảnh sát đến hiện trường vụ án, còn em thì sao? Một mình em được phát hiện tr.ên đường lớn, mặc quần áo mới nhuộm đầy máu tươi, dáng vẻ đáng thương vô cùng. Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ thảm hại của em lúc trước đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn thẳng vào người trước mắt, cô dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, gần như trong đầu lại không ngừng tuôn ra cảnh tượng đáng sợ thỉnh thoảng xuất hiện trong những cơn ác mộng kia.
Máu...
Khắp nơi đều là máu...
Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Giang Diễn ôm cô vào lòng, rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó? Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên đứng yên tại chỗ như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Cô không biết.
Cô không nhớ dáng vẻ sau đó của Giang Diễn, cũng không nhớ rõ mình đã làm những gì...
Ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Xung quanh như một mảnh tĩnh mịch, Sơ Hiểu Hiểu sững sờ nhìn Giản Diệc Bạch, một lúc lâu không nói gì.
“Đúng rồi, có muốn biết tung tích của Tằng Vinh Căn không?” Giản Diệc Bạch bỗng nhiên đưa môi tới gần bên tai cô, nhẹ nhàng nói, “Người hại em tan cửa nát nhà không có nơi nào để về, tự tay kéo em xuống địa ngục.”
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, thở hổn hển hơi nghiêng đầu, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Giản Diệc Bạch mỉm cười nói: “Đây là quà năm mới anh muốn tặng em.”
Sơ Hiểu Hiểu: “....”
Giản Diệc Bạch: “Đi theo anh, anh sẽ nói cho em biết.”
- -----oOo------