“Qua điều tra, nhà xưởng này ban đầu là một công ty sản xuất và gia công khuôn mẫu, do mất khả năng thanh toán nên nó đã đóng cửa một tháng trước, sau đó cho một ông chủ không phải người địa phương họ Vương thuê lại nhà xưởng.” Chung Ý nói, “Ngoại trừ ephedrine ra, chúng tôi còn phát hiện các thành phần chất lỏng toluene và bromobenzeneacetone trong các vật phẩm còn sót lại tại hiện trường, và các thành phần methamphetamine được phát hiện trong nhiều công cụ sản xuất và thùng chứa tại địa điểm...”
Sơ Hiểu Hiểu nghe mà như lạc vào sương mù: “Mấy thứ đó là cái gì?”
“Lời ít ý nhiều mà nói, đó chính là ổ chất gây nghiện.” Giang Diễn đi rất nhanh, ba bước thành hai bước xuống lầu, Sơ Hiểu Hiểu vội vàng đi theo phía sau, không khỏi chạy chậm.
“Ý anh là... sản xuất m4 túy?”
“Một tháng trước Vương Nghĩa Khánh thuê nhà xưởng đó để gia công sản xuất nguyên liệu thô cho methamphetamine*.” Giang Diễn nói, “Nhưng tôi nghĩ không ra, bao gồm cả USB Trần Tuyết lúc trước lén đặt vào trong túi cô, tại sao cô ta lại muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi tập trung vào chỗ Vương Nghĩa Khánh.”
(*methamphetamine: thường gọi là m4 túy đá.)
“Vậy bây giờ chúng ta chuẩn bị chạy tới chỗ Chung Ý sao? “Sơ Hiểu Hiểu hỏi.
“Chạy tới đó quá phí thời gian, bên phía Chung Ý tôi đã thông báo cho đội phòng chống m4 túy rồi, đợi lát nữa...”
Chưa dứt câu, quản lý nhà hàng mặc âu phục giày da đột nhiên bước tới nghênh đón: “Anh Giang, anh đây là... chuẩn bị đi sao?”
“Ôi...” Giang Diễn thắng gấp làm bước chân của Sơ Hiểu Hiểu cũng dừng lại, suýt nữa đụng vào anh.
Đối phương lo lắng hỏi: “Là vì thức ăn không hợp khẩu vị sao? Anh cứ nói đi, lần sau tôi chắc chắn sẽ sửa lại!”
Còn muốn có lần sau? Giang Diễn thầm nghĩ.
Nhưng ngoài mặt anh lại rất ôn hòa, nghiêng đầu cười khẽ thuận thế đặt tay lên vai Sơ Hiểu Hiểu: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy ăn cơm thôi thì quá nhàm chán.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Quản lý nhà hàng vừa nghe, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt thoáng chốc sáng lên như bừng tỉnh đại ngộ: “Chuyện đó là tất nhiên, đêm xuân ngắn ngủn, nên làm nên làm!”
Giang Diễn nhíu mày, ôm vai Sơ Hiểu Hiểu nghênh ngang đi ra cửa nhà hàng.
Trong đầu Sơ Hiểu Hiểu vẫn là câu nói “Đêm xuân ngắn ngủi” ý vị sâu xa vừa rồi, hai gò má hơi nóng lên, vùi đầu đi bên cạnh Giang Diễn.
Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của anh: “Sao cô...”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, chợt thấy mí mắt Giang Diễn hơi cụp xuống, hai tròng mắt thâm thúy đen như nước sơn nhìn thẳng vào tầm mắt của cô, sau đó hơi cúi đầu đối diện với ánh mắt của cô.
Cảm giác ngượng ngùng vô cớ khiến Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được rụt cổ lại, nhưng không nỡ dời mắt đi.
“Tôi... làm sao?” Sơ Hiểu Hiểu cố giả vờ bình tĩnh hỏi.
Giang Diễn quan sát một lúc, đột nhiên ghé sát khuôn mặt tuấn tú lại, đưa tay về phía cô.
Sơ Hiểu Hiểu thoáng chốc cứng đờ.
Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của bữa tối dưới ánh nến lúc trước hay không, chỉ cảm thấy đầu óc nhanh chóng xoay chuyển rồi sau đó hàng ngàn suy nghĩ lóe lên như một loạt video ——
Giang Diễn, anh ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ đột nhiên bị sắc đẹp của cô mê hoặc?
A a a a anh ấy muốn làm gì?
Đừng nói muốn hôn cô đấy chứ?!
Một giây sau, nhiệt độ đầu ngón tay đối phương chạm vào sườn cổ trắng như tuyết của cô, Giang Diễn lấy ra một cánh hoa hồng đỏ tươi ướt át từ sau vạt áo của cô.
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn nắm lấy tay cô, đặt cánh hoa hồng lên lòng bàn tay cô.
Ý anh là sao?
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, trái tim bỗng chốc rơi xuống đột nhiên lại bắt đầu nhộn nhạo.
Giang Diễn suy tư giây lát: “Đây là rác ướt*?”
(*Rác ướt: hay thường gọi là rác hữu cơ, gồm cây cỏ loại bỏ, lá rụng, rau quả hư hỏng, đồ ăn thừa, rác nhà bếp, xác súc vật, phân động vật – nguồn: Google.)
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Ướt cái em gái anh!
Nhưng dù sao cô cũng là một người biết tiết chế, Sơ Hiểu Hiểu mỉm cười, không nói gì nữa.
Phía sau chợt có người gọi giật lại: “Anh Giang! Chị dâu!”
Quản lý nhà hàng tay cầm bó hoa hồng màu xanh cực kỳ quen mắt từ trong nhà hàng lao ra.
Đối phương nghiêm mặt nói: “Đây là món quà đặc biệt chuẩn bị cho chị dâu, một bông hoa yêu em, chín mươi chín bông còn lại là nhớ mãi không quên, tuyệt đối đừng quên đem về.”
Giang Diễn đã đi lái xe trước, Sơ Hiểu Hiểu tràn đầy oán hận nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi nhận hoa từ tay đối phương: “Cảm ơn rác ướt của các anh.”
Quản lý nhà hàng: “??”
Quản lý nhà hàng: “Chị dâu nói gì cơ?”
Sơ Hiểu Hiểu bình tĩnh nói: “À, không có gì, tôi nói hoa này đẹp quá.”
Quản lý nhà hàng không nghe được rõ lắm, nhưng cũng không tiếp tục rối rắm, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, có một vấn đề tôi đã sớm muốn hỏi...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Vấn đề gì?”
Quản lý nhà hàng nhỏ giọng nói: “Chị dâu, cô là Sơ Hiểu Hiểu phải không? Là diễn viên chuyên đóng phim ấy?”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời trợn tròn mắt, có một giây biến sắc rồi cười nói: “Ha ha ha ha, tôi xinh đẹp như vậy sao? Tôi cũng tự cảm thấy tôi rất giống cô ấy, ha ha ha!”
Quản lý nhà hàng ý vị sâu xa nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà!”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Quản lý nhà hàng: “Tôi cam đoan sẽ không đi nói linh tinh với người khác chuyện cô và phú nhị đại hẹn hò đâu!”
Sơ Hiểu Hiểu: “...” Tôi thật sự đội ơn anh.
Quản lý nhà hàng quả thực không nhịn được xúc động, hóng hớt nói: “Vậy cô và anh Giang định khi nào thì công khai?”
Sơ Hiểu Hiểu ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Aiza, nói thật với anh vậy, tuy rằng Sơ Hiểu Hiểu xinh đẹp, nhưng tôi thật sự không thích chút nào khi người khác nói tôi giống con nhỏ đó.”
Quản lý nhà hàng: “Ồ?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh Giang của anh trước kia là fan của Sơ Hiểu Hiểu, tôi vì theo đuổi anh Giang của anh nên mới cố ý đi phẩu thuật thẩm mỹ.”
Quản lý nhà hàng kinh ngạc: “Vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu vẻ mặt muốn nói lại thôi, chậm rãi nói: “Đừng nói nữa, anh Giang của anh trước kia mê Sơ Hiểu Hiểu như điếu đổ, nghe nói anh ấy còn tìm mọi cách gặp Sơ Hiểu Hiểu một lần, nhưng đối phương căn bản không để ý đến anh ấy. Aiza, nếu không phải tôi giống nữ thần của anh ấy, sao anh ấy lại chịu quen tôi cơ chứ. Lúc trước anh ấy chê mắt tôi khó coi, tôi còn vì thế mà đi cắt mắt hai mí nữa đấy.”
Bây giờ Sơ Hiểu Hiểu đang bị tr.ên mạng bôi nhọ, bảo cô hay đỏng đảnh khó chịu, mắc bệnh ngôi sao nặng, anh ta nhìn vị trước mắt này rõ ràng là thuận mắt hơn.
Đối phương nhìn khuôn mặt mộc của Sơ Hiểu Hiểu với vẻ bán tín bán nghi. Nếu nhìn khuôn mặt này lâu, dường như đúng thật là cũng không giống lắm.
Có điều mắt hai mí này cắt rất đẹp, quá tự nhiên!
Lúc này quản lý nhà hàng lại trưng ra vẻ mặt hóng hớt, đồng tình nói: “Anh ấy coi cô là thế thân của Sơ Hiểu Hiểu?”
Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên sụt sịt muốn khóc, ấm ức đáng thương nói: “Không sao, anh ấy bằng lòng ở bên cạnh tôi là được rồi, tôi không ngại làm cái bóng của người khác.”
Quản lý nhà hàng nghĩ thầm: Tình yêu của người giàu có thật đáng thương.
Cách đó không xa Giang Diễn lái xe tới, kiêu ngạo “tít tít” hai tiếng.
Sơ Hiểu Hiểu lau nước mắt tượng trưng: “Được rồi, anh Giang đang chờ tôi, lần tới chúng tôi lại đến, anh nhớ giảm giá nhiều một chút nhé.”
Quản lý nhà hàng nhìn Sơ Hiểu Hiểu, nhất thời rơi vào im lặng, trịnh trọng nói: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ giảm giá cho các cô.”
Sơ Hiểu Hiểu cảm kích nói: “Vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Đối phương an ủi: “Chị dâu đừng đau buồn quá, thật ra con người anh Giang là kiểu nói năng sắc bén nhưng lòng dạ lương thiện, tôi nhìn được anh ấy rất thích cô!”
Sơ Hiểu Hiểu cười cười.
Thích cái rắm ấy!
Trong đầu anh ấy chỉ có rác ướt thôi.
Xe chạy như bay nghênh ngang rời đi.
Giang Diễn khó hiểu hỏi: “Vừa nãy hai người đứng nói chuyện lâu như vậy là đang nói gì đấy?”
Sơ Hiểu Hiểu ôm bó hoa hồng màu xanh to đùng ngồi ở ghế lái phụ, bởi vì không nhìn thấy con đường phía trước nên đành phải nghiêng đầu thưởng thức sườn mặt tuấn mỹ của Giang Diễn.
Cô chớp mắt mấy cái: “Không có gì.”
Giang Diễn: “Hả?”
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Anh ta hỏi tôi khi nào thì kết hôn với anh.”
Giang Diễn: “Ồ?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi nói trong lòng anh còn có người phụ nữ khác, không thể kết hôn được.”
Giang Diễn: “...”
Anh như cười như không liếc cô một cái: “Tr.ên đỉnh đầu là thảo nguyên xanh mướt?”
(*Thảo nguyên xanh mướt ý chỉ bị đối phương cắm sừng.)
Sơ Hiểu Hiểu hừ khẽ: “Đàn ông các anh đều là móng heo*.”
(*Móng heo: ý chỉ những người đàn ông phóng túng, thích mập mờ, dễ thay lòng đổi dạ.)
Giang Diễn: “???”
Giang Diễn đột nhiên bị oán hận như vậy, tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên, nhưng anh vẫn hơi nghiêng đầu nhìn vài lần, cũng cảm giác được từ sau khi ra khỏi nhà hàng, tr.ên người Sơ Hiểu Hiểu có một sự oán giận vô cớ không biết từ đâu ra.
Anh trầm tư giây lát, tay trái nắm tay lái, tay kia bất thình lình giơ lên giữa Sơ Hiểu Hiểu và bó hoa hồng màu xanh kia.
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Giang Diễn không chút để ý cười rộ lên, giọng nói cà lơ phất phơ mang theo vài phần lưu manh: “Sao vậy, buổi tối chưa ăn no à? Hay là cho cô cắn móng heo một miếng nhé?”
Sơ Hiểu Hiểu ngơ ngẩn, khóe miệng không kìm được hiện ra độ cong rõ ràng mà mắt thường có thể nhìn thấy, buồn cười nói: “Anh chắc chắn?”
Trong mắt Giang Diễn đầy sự trêu chọc, chậm rãi thu tay lại: “Được rồi, lần sau lại dẫn cô đi ăn đồ ngon.”
Lòng hiếu kỳ của Sơ Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã bị khơi dậy, cũng đã quên một giây trước vì sao vô duyên vô cớ nổi giận, hất cằm về phía anh: “Ăn cái gì?”
Xe rẽ hướng, lái vào cầu vượt mới xây không lâu.
Ánh mắt Giang Diễn khẽ di chuyển, nhanh chóng lướt qua kính chiếu hậu, nói: “Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Giang Diễn thoáng thay đổi, nghiêm túc nhíu chặt mày.
Một cảm giác ớn lạnh nhanh chóng bò lên tận đầu dây thần kinh, trực giác của Sơ Hiểu Hiểu không ổn lắm, lập tức tìm kiếm tầm mắt của Giang Diễn, khó khăn xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy cách đuôi xe hai mét, có một chiếc SUV màu đen không muốn sống chạy như bay về phía bọn họ.
Đèn đường ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, sáng tối đan xen đánh vào khuôn mặt lạnh như băng của Giang Diễn.
Khi đối phương tới gần, Giang Diễn cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga ——
Trong bóng đêm mênh mông, chiếc Touareg màu đen hệt như mũi tên rời cung lao vút về phía trước.
Nhưng đối phương hoàn toàn không có ý định lùi bước, tiếp tục truy đuổi và bám sát phía sau.
Thẳng đến khi đi qua một ngã ba đường, một chiếc ô tô nhỏ lao vào với tốc độ cao.
Sắc mặt Giang Diễn không thay đổi, đạp mạnh thắng xe, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tia lửa khiến người ta kinh hãi.
Cả người Sơ Hiểu Hiểu được dây an toàn ghìm chặt, theo trọng tâm ngã về phía trước, lại nặng nề dội ngược về phía sau, trong nháy mắt đầu óc choáng váng, hai mắt biến thành màu đen, cảm giác buồn nôn theo khoang bụng vọt thẳng lên tr.ên, vị chua xót trào ngược của dạ dày tràn ngập khắp khoang miệng.
Chủ xe ô tô nhỏ cũng hoảng sợ, hạ cửa sổ xe định chửi ầm lên ——
Cách đó không xa, có chiếc SUV màu đen như con báo săn hung hãn chạy băng băng tr.ên thảo nguyên, lao về phía này.
Đối phương giật mình, hoảng hốt xoay tay lái.
Lại thấy chiếc SUV kia bỗng nhiên xoay hướng, nghiêng thân xe lướt qua anh ta, tốc độ không giảm mà còn tăng, hung hăng đâm vào chiếc xe phía trước đang cố gắng giảm tốc độ.
Bùm!
Hai chiếc xe gần như bị va chạm đến biến dạng, theo quán tính bay lên không trung rồi lao ra hàng rào bảo vệ tr.ên cao!
Loảng xoảng!
Tiếng nổ vang rầm trời suýt nữa làm thủng màng nhĩ, ánh đèn xe thô sơ đậu dưới cầu vượt nhấp nháy, phát ra tiếng báo động chói tai.
Sắc mặt chủ xe ô tô nhỏ trắng bệch, gần như run rẩy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
“Alo! 110 sao?!”
Đối phương vẫn chưa hoàn hồn, nặng nề thở hổn hển run rẩy nói: “Nơi này xảy ra một vụ tai nạn xe hơi! Một chiếc SUV tăng tốc kéo theo một chiếc xe hơi nhỏ đâm khỏi cầu vượt!”
—hết chương 30—
- -----oOo------