Ngu Sanh kỳ thật cũng không quên được một ngày kia.
Trước đó, các nàng đã có vài ngày không liên hệ qua, Ngu Sanh lúc ấy lần đầu tiên thử độc lập hoàn thành một cái hạng mục, cơ hồ không ngủ không nghỉ mà nhào vào hạng mục, mà Nghê Uyển Sính cũng đang bận rộn chuẩn bị công tác khai trương cửa hàng trang phục mới.
Ngày khai trương của hàng mới của Nghê Uyển Sính, Ngu Sanh nhớ tới liền tùy tay online hỏi một câu: “Cửa hàng mới khai trương thuận lợi không? Công trạng như thế nào?”
Vốn dĩ cũng không tính toán Nghê Uyển Sính sẽ trả lời ngay, bởi vì nàng biết khai trương cửa hàng mới khẳng định sẽ bận mấy ngày, làm Ngu Sanh không nghĩ tới chính là rất nhanh có một tin nhắn hiện lên.
“Ai vậy?”
“Tôi là bạn của Nghê Uyển Sính, ai vậy?”
“À, nàng đang bận trong cửa hàng.”
“Vậy cô là?”
“Đoán xem?”
“Là bạn hay là bạn gái?”
Ngu Sanh chỉ là tính thử hỏi một câu, căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ phát tới một cái biểu tình gương mặt cam chịu, thẹn thùng tươi cười.
Ngu Sanh lúc ấy cũng nói không nên lời bản thân có cái cảm giác gì, mấy năm qua, tuy rằng hai người không có gặp lại, nhưng các nàng trò chuyện trời nam đất bắc, trời cao biển rộng, thật sự là vô cùng vui vẻ, có đôi khi nàng thậm chí nói với Nghê Uyển Sính rằng: “Làm người không cần cứng nhắc như thế đâu, con gái sẽ không thích đầu gỗ.”
Nếu lúc Nghê Uyển Sính có tâm tình tốt, có thời gian cũng sẽ ngẫu nhiên hỏi nàng: “Vậy cậu thích bạn gái như thế nào?”
Ngu Sanh trả lời nàng: “Biết kiếm tiền, biết tán tỉnh, thành thục săn sóc, gợi cảm dụ hoặc còn có chút phúc hắc.” Có đôi khi đọc tiểu thuyết bá tổng, thấy tình tiết nam chủ bên trong bất động thanh sắc trêu chọc nữ chủ, nàng cũng sẽ tùy tay chụp hình chia sẻ cho Nghê Uyển Sính.
Nàng chẳng những nhìn Nghê Uyển Sính chậm rãi có sự nghiệp, thực hiện mộng tưởng, còn nhìn Nghê Uyển Sính trở nên trầm ổn thành thục càng có tư thái nữ nhân, chính là hết thảy lại không còn có bất luận quan hệ gì với nàng.
Ngu Sanh cũng nói không nên lời lúc ấy trong lòng là tư vị gì, cái loại buồn bực cùng phẫn nộ khi mình trăm cay ngàn đắng trồng ra cải trắng cuối cùng bị heo nhà người khác ăn mất, làm nàng không có đi xé rách mặt cô gái kia cũng đã xem như tu dưỡng tốt lắm rồi?
Cứ như vậy, nàng không còn đăng nhập vào cái tài khoản QQ này nữa.
‘ Dư sinh vi nhĩ ’ cứ như vậy biến mất ở trong thế giới của Nghê Uyển Sính.
Hiện giờ mấy năm qua đi, Ngu Sanh đã có thể bảo trì bình tĩnh, nàng thực đạm nhiên hỏi: “Cậu trước kia từng quen một người bạn gái phải không?”
Nghê Uyển Sính: -----
“Ngày đó cửa hàng mới của cậu khai trương, tôi đã cùng nàng hàn huyên vài câu.”
Nghê Uyển Sính: ---
Ngu Sanh có chút hung mà nhìn Nghê Uyển Sính: “Cho nên hai người hiện tại không ở cùng nhau?”
Bởi vì lấy sự hiểu biết của Ngu Sanh đối với Nghê Uyển Sính, nàng không phải cái loại người có bạn gái còn tới trêu chọc Ngu Sanh, chuyện này không phù hợp với tam quan của Nghê Uyển Sính.
Có điều Nghê Uyển Sính cũng không có đáp lại nàng, chỉ là hỏi một câu: “Vì sao lại đổi tên rồi kết bạn với tôi?”
Vì sao?
Ngu Sanh lại nháy mắt to: “Lúc này nói cái đó còn có ý nghĩa gì?”
“Nói!”
Ngu Sanh trầm mặc một hồi, kỳ thật nàng có thể biên ra rất nhiều lý do thoái thác làm Nghê Uyển Sính tin tưởng, nhưng nàng biết, Nghê Uyển Sính cũng hiểu nàng, không bằng nói thật ra, nói dối sẽ chỉ làm chính mình càng có vẻ buồn cười.
Nàng nói: “Sau khi tôi trở về liền cảm thấy rất có lỗi với cậu, Quản Nghệ cậu nhớ rõ không? Bạn học kiêm bạn cùng phòng của tôi thời đại học, nàng nói cậu rất suy sút, trạng thái cũng không tốt, cho nên ---”
“Cho nên cậu muốn nhìn một chút xem tôi sống có được không, cậu đổi cái thân phận tiếp cận tôi, an ủi tôi, cổ vũ tôi, đều chỉ là vì làm lương tâm của mình dễ chịu phải không? Nhìn thấy tôi có sự nghiệp, cậu cũng vui vẻ, nhìn thấy tôi có bạn gái, cậu liền an tâm, sau đó ---” Nói tới đây, Nghê Uyển Sính làm như có chút nói không được, nàng dừng một chút, cười lạnh nói: “Ngu Sanh, tôi lúc trước nói cậu làm việc không chịu trách nhiệm thật đúng là có chút oan uổng cho cậu, nhìn xem, cậu phụ trách nhiều như vậy, cỡ nào có tình có nghĩa, đá người ta còn phụ trách phụ đạo tâm lý phụ đạo và quy hoạch chức nghiệp, quả thực là ‘24 chữ tốt bạn gái tiền nhiệm ’, có cần tôi cấp cho cậu cái huy hiệu hay cái cờ thưởng không?”
Nói xong Nghê Uyển Sính làm như còn chưa hết giận nhào tới cắn một ngụm trên cổ nàng: “Ngủ.”
Thấy nàng như thế, Ngu Sanh cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn mà đi theo nàng lên giường ngủ.
Bên ngoài mưa nhỏ tí tách tí tách, ồn ào làm Ngu Sanh ngủ không được, nhưng nàng chỉ có thể thành thành thật thật mà nằm ở trong ngực Nghê Uyển Sính. Chân nàng có chút lạnh lẽo, đụng phải thân thể Nghê Uyển Sính, nàng muốn dời đi, Nghê Uyển Sính lại đem nàng chân tóm được trở về, đặt ở giữa hai chân giúp nàng ấm chân.
Động tác như vậy làm Ngu Sanh cảm thấy ấm lòng, nàng vốn định nói với Nghê Uyển Sính: “Nghê Uyển Sính, khi đó tôi là thiệt tình thích cậu, bởi vì thích cậu cho nên mới không buông xuống được cậu, bởi vì thích cậu mới muốn giúp cậu một lần nữa tỉnh lại, bởi vì thích cậu nên khi biết cậu có bạn gái liền lặng lẽ rời đi ----”
Chỉ là, Nghê Uyển Sính không cho nàng cơ hội mở miệng, nàng mới vừa mở miệng, Nghê Uyển Sính liền chặn lại.
“Câm miệng, tôi không muốn cùng cậu nói chuyện, cậu nói thêm một câu, tôi liền cắn cậu một ngụm.”
Nghê Uyển Sính, vẫn ấu trĩ như vậy.
Ngu Sanh cho rằng các nàng ôm nhau sẽ làm cái gì đó, trên thực tế, đêm đó, Nghê Uyển Sính thành Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, cái gì cũng không làm, chỉ là gắt gao ôm nàng.
Ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, trong phòng ánh sáng như cũ có chút ám trầm, hóa ra là bức màn thật dày đã che khuất ánh mặt trời bên ngoài, nàng trở mình, không nghĩ rời giường.
Dưới lầu mơ hồ truyền đến âm thanh của Nghê Uyển Sính, nàng nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 10 giờ sáng.
Nàng sờ sờ mép giường, không sờ được di động của mình, vội chạy tới phòng khách dưới lầu, quả nhiên di động của nàng lẳng lặng mà nằm ở bàn trà phòng khách, Nghê Uyển Sính ngồi ở trên sô pha gọi điện thoại, trước mặt như cũ là máy tính, còn có rất nhiều văn kiện tư liệu.
Ngu Sanh chờ nàng gọi điện thoại xong, có chút ngượng ngùng hỏi: “Không đi làm sao?”
Nghê uyển phinh cười như không cười mà nhìn nàng một cái, “Cuối tuần, cậu muốn tăng ca?”
Ngu Sanh lúc này mới nhớ tới lại một tuần trôi qua.
Nàng còn không có hoàn toàn tỉnh ngủ, phản ứng có chút trì độn, ngồi ở một góc khác trên sô pha, chống cái trán phát ngốc.
“Đi tất vào, chân sẽ bị lạnh.” Không biết khi nào Nghê Uyển Sính đã lên lầu cầm tất của nàng xuống dưới hơn nữa giúp nàng đi vào.
Nàng vẫn là có chút trố mắt.
“Trong phòng bếp có bữa sáng, rửa mặt đi ăn đi!”
Ngu Sanh rửa mặt xong đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy trên bếp nấu một nồi nước ấm, bên trong hâm sữa đậu nành, cháo gạo kê đặc sệt thơm ngọt, còn có mấy món ăn kèm.
Nàng ngồi xuống bên người Nghê Uyển Sính ăn: “Cậu làm?”
“Tôi có nhàn rỗi như vậy sao?” Nghê Uyển Sính nhàn nhạt hỏi lại.
Ngu Sanh bật cười, nàng vừa mới rõ ràng nhìn thấy dấu vết máy ép trái cây cùng nồi hầm trong phòng bếp được sử dụng, Nghê Uyển Sính nữ nhân này lại còn già mồm?
Luôn là lặp đi lặp lại, cho một quả táo đánh một cái tát, đánh một cái tát lại cho một quả táo, thôi vậy, bổn cô nương thật sự nể mặt cậu lớn lên hại nước hại dân mới nhẫn nại.
Nghĩ như vậy Ngu Sanh nảy ra một ý tưởng, múc một muỗng cháo đút cho Nghê Uyển Sính, “Rất ngon, nếm thử không?”
Nghê Uyển Sính lắc đầu, không có ý muốn ăn.
“Nếm một ngụm không?” Ngu Sanh lại chớp đôi mắt to vô tội.
Thìa cháo vừa đến bên miệng Nghê Uyển Sính, Ngu Sanh xoay cổ tay, cháo liền rơi vào trong miệng Ngu Sanh.
“Ha ha ha ---” Ngu Sanh cười to.
Bổn cô nương còn không trị được cậu sao!
Nàng thích xem bộ dạng ăn mệt của Nghê Uyển Sính, thực xuất sắc!
Khi nàng tiếp tục cúi đầu uống cháo, Nghê Uyển Sính đã đi vài bước đến phía sau nàng, quả nhiên nàng nghe được những lời làm mặt đỏ tim đập nói: “Kỳ thật, tôi không ngại tử hình cậu ngay tại chỗ này, muốn chơi kích thích hơn không?”
Cái quái gì thế! Đại sắc phôi!
Ngu Sanh bị dọa vội vàng thoát khỏi vòng tay Nghê Uyển Sính, ngồi ở góc bàn cách nàng rất xa thành thật uống cháo.
Trong mắt Nghê Uyển Sính lướt qua một tia ý cười, tiếp tục trở lại trên sô pha lật xem văn kiện, ngón tay thon dài còn vô ý thức mà thưởng thức bút trong tay, xem ra nàng tâm tình rất tốt.
Ăn bữa sáng dọn dẹp phòng bếp xong, Ngu Sanh đi lấy di động kiểm tra tin tức.
“Buổi sáng ba cậu gọi điện thoại đến.” Thấy nàng cầm lấy di động, Nghê Uyển Sính nói.
“Cậu tiếp?” Ngu Sanh cứng đờ.
“Xin lỗi, không cẩn thận ấn nghe.”
Nội tâm Ngu Sanh tức thì có dự cảm không tốt.
Lão Ngu buổi sáng 7 giờ, 8 giờ, 9 giờ gọi cho nàng ba cuộc điện thoại, đều hiện thị ba lần nghe máy.
Hay lắm, Nghê Uyển Sính, một lần là không cẩn thận, ba lần thì sao?
Cố ý đi!
“Tôi thấy cậu ngủ say, không đành lòng đánh thức cậu, vốn dĩ muốn tắt đi,” Nghê Uyển Sính giả mô giả dạng: “Cậu biết mà, trượt tay ----”
Biểu tình của Nghê Uyển Sính vô cùng đứng đắn, vô cùng nghiêm túc, Ngu Sanh cho dù có hoài nghi cũng không dám nói cái gì, người ta là sợ nàng ngủ không ngon, săn sóc quá còn gì!
Ngu Sanh cũng chỉ có thể đáp: “Cảm ơn nhé!”
“Không khách khí.”
Sao nghe được lời này lại khó chịu vậy nhỉ!
Đại khái là Nghê Uyển Sính tiếp điện thoại ba lần, lão Ngu cũng không gọi lại nữa. Chỉ phát cho nàng mấy cái WeChat, ngữ khí đặc biệt hòa ái: “Quả quả, cuối tuần, có phải nên về nhà thăm chúng ta hay không?”
Ngu Sanh biết nếu trở về nhất định là bão tố khảo vấn.
Trong lòng nàng có chút run sợ hỏi Nghê Uyển Sính: “Tiện đây hỏi một chút cậu cùng ba tôi nói gì vậy?”
“Hả?” Nghê Uyển Sính ngẩng đầu lên từ một đống văn kiện, nghĩ nghĩ, nói như vẹt: “Ba cậu hỏi cậu đang làm gì, tôi nói đang ngủ, sau đó ông ấy lại hỏi tôi là ai, tôi nói tôi là Nghê Uyển Sính, đã gặp mặt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ông ấy liền cúp điện thoại.” Nghê Uyển Sính nhún nhún vai.
Ngu Sanh có thể tưởng tượng đến độ khiếp sợ của ba mẹ, suy nghĩ một chút buổi sáng 7 giờ ngày cuối tuần, bọn họ phát hiện con gái ngoan ngủ cùng một nữ nhân, không phải ở chung thì còn là cái gì?
Phỏng chừng Ngu ba sẽ tưởng: Không phải nói Nghê Uyển Sính rất đào hoa sao? Khó trách không muốn lui tới cùng hai đối tượng xem mắt kia, thì ra là đã có bạn gái!
Nghĩ sẽ làm ba mẹ lo lắng nàng chỉ có thể chạy nhanh về nhà trấn an họ.
“Tôi về nhà một chuyến!” Ngu Sanh có chút uể oải ỉu xìu.
Xem Ngu Sanh một bộ dạng muốn lên pháp trường, Nghê Uyển Sính nhịn không được nhướng mày: “Tôi đi cùng cậu? Có lẽ, tôi có thể giúp cậu làm sáng tỏ.”
Ngu Sanh nhịn không được đánh một cái giật mình.
Thôi bỏ đi, nàng như vậy cũng không có ý tốt gì.
Ngu Sanh lại sợ Nghê Uyển Sính hiểu lầm lại thêm một câu: “Lần sau đi, tôi thấy cậu rất bận.”
Thấy Ngu Sanh như thế, Nghê Uyển Sính liền khôi phục dáng vẻ lạnh như băng sương.