Ngày hôm sau khi Ngu Sanh tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường của Nghê Uyển Sính, thầm nghĩ trong lòng không tốt, lại gặp rắc rối.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói truyền đến từ phía cửa, “Dậy ăn cơm sáng đi!” Nghê Uyển Sính hiếm khi buộc mái tóc ngắn của nàng lên, nửa trên người mặc một cái croptop bó sát hở rốn, màu xanh lam mang theo vài phần tươi mát, cổ áo cùng cổ tay áo và góc áo đều có đường viền đen bao vây, nửa người dưới phối hợp một cái quần thể sao cạp cao bó sát màu đen, vô cùng tôn dáng, đặc biệt là eo nhỏ, hình như còn có cơ bụng.
Ngu Sanh nhìn quần áo này cùng với mái tóc hơi ướt phỏng đoán nàng mới vừa vận động xong, ai da, lại thêm một ngày bị sắc đẹp dụ hoặc.
Cơm sáng là dì Vương chuẩn bị, có tào phớ, cháo trắng, bánh quẩy còn có bánh bao chay mà Ngu Sanh thích, thêm mấy đĩa đồ ăn kèm ngon miệng, tất nhiên đều là Nghê Uyển Sính phân phó, bởi vì dì Vương cũng không biết sở thích của Ngu Sanh.
“Ăn cơm xong đi nhà cậu.” Nghê Uyển Sính đã thay đổi quần áo nhàn nhã mà ăn bữa sáng.
“Làm gì?” Ngu Sanh trong lòng cả kinh.
“Chuyển nhà cho cậu.”
“Chuyển nhà?”
“Vì để cho công tác thu mua được thuận lợi, yêu cầu cậu đến đây ở.”
“Này, không tốt lắm -----” Ngu Sanh yếu ớt nói.
“Có cái gì không tốt?” Nghê Uyển Sính đánh gãy nàng.
Có lẽ Ngu Sanh hơi làm ra vẻ, ở thì ở, có cái gì đâu cùng lắm thì...
Ai sợ ai a!
Vì thế hai người ăn cơm sáng xong liền đi chung cư Ngu Sanh thuê để thu thập đồ vật, trên đường lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Nghê Uyển Sính đột nhiên nói: “Lần sau không nên uống quá nhiều rượu.”
Ngu Sanh trong lòng âm thầm có chút vui vẻ, thì ra Nghê Uyển Sính vẫn là quan tâm nàng.
Chỉ là Nghê Uyển Sính không phụ sự mong đợi của mọi người mà ở bỏ thêm một câu: “Uống nhiều quá xú.”
Ngu Sanh muốn mắng người, quả nhiên muốn từ miệng nàng nghe được lời hay trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
Nể mặt nàng lớn lên xinh đẹp như vậy tạm thời nuốt xuống cục tức này đi!
Chung cư Ngu Sanh thuê chính là căn hộ một phòng một sảnh một bếp một phòng tắm, nàng gần đây sinh hoạt lung tung rối loạn, trong phòng lộn xộn như ổ chó, quần áo thay ra cũng ném khắp nơi, gói đồ ăn vặt, ảnh chụp, camera, văn kiện, còn có một ít sách vở, tạp chí gì đó chất đầy trên sô pha cùng bàn trà.
Muốn nói dơ cũng không phải thực dơ, chính là rất hỗn độn.
Ngu Sanh có chút ngượng ngùng, trước đem sô pha thu thập gọn để Nghê Uyển Sính ngồi, bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt, tạp chí, sách linh tinh đặt ở trên kệ sách: “Muốn uống chút gì không?”
“Chỗ này có nước uống sao?”
Ngu Sanh trừng mắt nhìn nàng một cái rồi đi đun nước.
Tống cổ Ngu Sanh đến phòng bếp, Nghê Uyển Sính quan sát căn phòng.
Phòng không lớn, bày biện cũng rất đơn giản, một cái sô pha rất lớn giữa phòng khách hơi có cảm giác ngứa mắt, một cái bàn trà, và một giá sách độc đáo dựa vào tường, nơi vốn định đặt TV.
Trên kệ sách xếp đầy sách, sách về nghệ thuật, sáng tạo cùng với nhiếp ảnh là chủ yếu, còn có đủ loại kiểu dáng tạp chí, truyện tranh, có tiếng Trung cũng có tiếng Anh, ngoài ra, Nghê Uyển Sính còn thấy ở trên kệ sách về thiết kế trang phục cùng với quản lý kinh doanh.
Có lẽ là bị chủ nhân vứt bỏ lâu lắm rồi, đống sách này bị đặt ở dưới cùng, thậm chí còn phủ kín một tầng bụi.
Nghê Uyển Sính tùy tay cầm lấy một quyển, đang muốn lật xem, Ngu Sanh đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy sách trên tay nàng, cười nói: “Ai, tôi cũng là người thích đọc sách, vì để làm tốt công tác của mình, tôi cũng trả giá rất nhiều nỗ lực.”
Nàng nói thật tùy ý, thậm chí còn có chút tự mình trêu chọc ý vị, chỉ là ánh mắt lại có chút kháng cự, dường như không quá thích Nghê Uyển Sính lật xem mấy cuốn sách này.
Nghê Uyển Sính là người có nhãn quang, giơ giơ quyển sách trên tay, lễ phép hỏi: “Tôi có thể xem chút không?”
“Tôi nói không thể cậu sẽ không xem sao?”
Hiếm khi, Nghê Uyển Sính nghe nàng hỏi lại cũng không có ý cùng nàng cãi cọ.
“Xem xong đừng cười nhạo tôi, tôi có hơi nông cạn.” Ngu Sanh cũng có chút thẹn thùng hiếm thấy.
Nghê Uyển Sính cười cười, nghiêm túc đọc sách.
Ngu Sanh thấy nàng chuyên chú, liền nhịn xuống xúc động muốn đoạt lại sách, đi vào phòng thu thập đồ đạc của mình.
Nghê Uyển Sính tùy tay cầm lấy một quyển sách tên 《 làm thế nào để trở thành nhà thiết kế trang phục 》, quyển sách này là dành cho người mới học thiết kế trang phục, nguyên nhân là trong sách không chỉ có nói về khởi nguyên của trang phục, phân loại, hiện trạng cùng với sinh sản lưu trình, còn có marketing tri thức, nói cách khác tương đương với một nhà thiết kế trang phục từ sản phẩm thiết kế lại đến giá bán ra trang phục, toàn bộ qua trình sáng tạo nhãn hiệu quá trình vô cùng rõ ràng.
Nghê Uyển Sính thấy được lời bình của Ngu Sanh ở trong sách ở trong sách: “Quả nhiên là sách dành cho tay mơ xem, thông tục dễ hiểu, tôi cũng muốn đi làm nhà thiết kế trang phục, thú vị.” Bên cạnh lời bình còn vẽ một cái hình chibi nhỏ, nhưng chữ viết của Ngu Sanh thập phần xinh đẹp, thực thoải mái thanh tân, hình vẽ cũng thực sinh động, vô cùng đơn giản, thuần khiết, lịch sự tao nhã.
Nghê Uyển Sính nhìn hàng chữ kia cùng hình vẽ hoạt họa nhìn đến xuất thần, chợt nghe Ngu Sanh ở trong phòng ngủ kêu: “Nghê Uyển Sính, lại đây giúp tôi một chút?”
Nghê Uyển Sính cầm sách đi vào mới phát hiện Ngu Sanh đang nhón chân ý đồ gỡ xuống cái vali đặt ở trên tủ quần áo, cái vali đã ra tới hơn phân nửa, tư thế lung lay sắp đổ đáp ở mép tủ quần áo.
Nghê Uyển Sính đi qua đỡ được cái rương nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
“Cảm ơn.”
Nghê Uyển Sính nhìn chiếc ghế trang điểm bên cạnh, cười như không cười: “Con khỉ cũng biết mượn công cụ.”
“Tôi không phải con khỉ a!” Ngu Sanh cố ý kêu nàng lại đây đương nhiên sẽ không ở ngoài miệng tha cho nàng.
Đem vali mở ra, Ngu Sanh quần áo đã gấp gọn gàng xếp vào trong, Nghê Uyển Sính cũng không đi ra ngoài, liền ngồi trên ghế trang điểm tiếp tục đọc sách.
“Trước kia tôi có một người bạn trên mạng, đề cử cho tôi quyển sách này, nàng nói, tuy rằng quyển sách này tương đối sơ cấp, nhưng để làm một nhà thiết kế trang phục thành công không chỉ có khả năng thiết kế trang phục, càng quan trọng là phải hiểu được marketing, cho nên tôi đọc quyển sách này, nàng chọn mấy phần cho tôi đọc, phần dành cho tay mơ thì không cần đọc, sau đó tôi ở chỗ cậu cũng thấy được cái này ---”
Nghê Uyển Sính chỉ chỉ bình luận trong quyển sách cho Ngu Sanh xem.
Ngu Sanh liếc mắt một cái, cười nói: “Chúng ta đây thật đúng là anh hùng cùng chí hướng.”
Nghê Uyển Sính nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Sanh, nàng nói lời này thập phần tự nhiên, phảng phất thật là vừa khéo, khi Nghê Uyển Sính còn muốn nói chút gì đó, di động của Ngu Sanh lại vang lên.
Bởi vì đang thu thập đồ vật, Ngu Sanh ấn loa ngoài, sau đó trong phòng liền vang lên một giọng nói hơi hiện chút già nua: “Quả táo nhỏ a, con ở nhà sao? Ta và mẹ con đang ở cửa.”
Ngu Sanh: ----
“Ba mẹ tôi tới.” Ngu Sanh cúp điện thoại, đem quần áo thu thập xong trên giường tùy tiện ném vào trong vali, đẩy mạnh vào gầm giường, ngẩng đầu nhìn nhìn Nghê Uyển Sính: “Cậu ----”
“Tôi ở trong phòng đợi không ra ngoài.”
Ngu Sanh tức thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không cho phép ra, nghe không, một hồi nữa tùy cơ ứng biến.”
Ý Ngu Sanh là, nhà chỉ có một phòng một sảnh, hai vợ chồng già tới, ba người không ở được, chỉ cần đuổi hai vợ chồng già đi liền vạn sự đại cát.
Ngu Sanh mở cửa vừa vặn đúng lúc hai vợ chồng già lên tới: “Lão ba lão mẹ, các người như thế nào tới đây?”
“Ta xem con gái ta còn cần lý do sao?” Ngu ba nói rất đơn giản.
Ngu mẹ giải thích: “Cuối tuần mà con cũng không về, chúng ta nhớ con liền tới thăm, còn mang theo dưa muối con thích ăn, bánh bao tình yêu, sủi cảo linh tinh.”
“Ai nha, còn không phải là dưa muối, bánh bao, sủi cảo sao, con qua lấy là được, hai người từ phía nam đến nơi này, thật không thuận tiện a!”
“Có gì không tiện, ba con mới vừa đổi xe mới, nói là mua cho con lái.” Ngu mẹ nói.
“Sao trong phòng lại loạn như thế này, mao mao nhà mình khéo còn không thèm,” Ngu ba phê bình, mao mao là con chó trong nhà Ngu Sanh nuôi.
Ba người nói chuyện, Ngu ba Ngu mẹ đã đổi xong dép lê, xách theo một cái túi lớn đi vào sô pha ngồi xuống.
“Lão ba giúp ngươi dọn dẹp một chút, nhà ở gì mà loạn đến không thành bộ dáng,” Ngu ba vừa nói vừa vén tay áo chuẩn bị dọn dẹp.
Ngu mẹ lại lôi kéo Ngu Sanh hiến vật quý: “Con ăn cơm chưa? Muốn nếm thử vài món hoặc là bánh bao mẹ làm cho con hay không? Nếu không, ăn cánh gà hấp ba con chuyên môn làm cho con, đặc biệt ngon.”
Ngu Sanh nào nuốt trôi a!
Trong phòng ngủ còn cất giấu một người, thật là lo lắng!
“Lão ba lão mẹ, một hồi đói bụng con sẽ ăn, hai người trở về đi? Một lát nữa con còn muốn đi công ty tăng ca.”
“Vừa tới liền đuổi chúng ta đi a! Mông còn chưa có ngồi ấm nữa!”
“Con muốn đi tăng ca, hai người ở nhà cũng không thú vị!”
“Con đi làm việc của con, vừa lúc mẹ và ba con giúp con thu thập ổ chó.
Trong lúc nhất thời, Ngu Sanh vô pháp phản bác.
“Như vậy đi, nếu không chúng ta đi xem xe ba mới mua?” Ngu Sanh rốt cuộc tìm được một cái lý do.
“Không để bụng, buổi chiều xem cũng được, trước tiên dọn dẹp phòng đi!” Lão ba cũng không sốt ruột để Ngu Sanh đi xem xe.
“Lão mẹ, mẹ xem chồng mẹ khẳng định không phải mua xe cho con, xem một chút cũng không cho.” Ngu Sanh khuyến khích lão mẹ xuống lầu.
“Đi thôi, đi thôi, lão Ngu, ông không phải là chuyên môn mua xe cho con gái sao, là một chiếc cái gì SUV, tính năng tốt, an toàn thoải mái.”
Thật vất vả, Ngu Sanh mang theo lão ba lão mẹ xuống dưới lầu đi xem xe mới mua, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hy vọng Nghê Uyển Sính có thể nhân cơ hội này chuồn êm.
Ngu Sanh lái xe mang ba mẹ đi siêu thị gần chung cư, thuận tiện mua chút nguyên liệu nấu ăn tuần sau.
Ước chừng thời gian không sai biệt lắm, Ngu Sanh lại mang theo Ngu ba Ngu mẹ về chung cư.
Ngu ba đi ở phía trước, Ngu Sanh thân thiết mà kéo cánh tay Ngu mẹ nói chuyện.
Mở cửa ra, chỉ nghe Ngu ba hét lớn một tiếng: “Ai?”
Ngu Sanh thò vào vừa thấy, thiếu chút nữa té xỉu.
Nghê Uyển Sính đang phong tư yểu điệu mà đứng ở trước tủ giày, tự hỏi nhân sinh.
Người này nhất định là con khỉ phái tới thu thập nàng, Ngu Sanh hộc máu.