Hạ Tuyết nằm trên tuyết lạnh giá, nghĩ đến fan Dạ Thiên Thiên đè nàng xuống mặt tuyến, nổi điên cắt đi mái tóc của nàng, nàng a một tiếng hét ầm lên, tròng mắt tức giận, khàn giọng hét to …….” Buông ra ………… buông ra ……….. các người, tất cả các người sẽ không được chết tử tế! ! ! Buông ra ………”
Hàn Văn Vũ trừng mắt nhìn Hạ Tuyết nằm trên mặt tuyết, một mình gầm thét, thậm chí ánh mắt lộ ra một loại bi thương, mất mát, giận dữ, càng lúc càng giận dữ, hắn có phần không nói nên lời, ngậm miệng lại, nhịn không được tiếp tục nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết thở gấp gáp, cảm thấy trước mắt, có một cô gái đang cầm cây kéo bắt nàng ngẩng đầu lên liền cắt xuống, nàng lập tức tức giận nắm lên một nắm tuyết, ném tới phía trước, không nghĩ tới lại có thể toàn bộ ném vào trên gương mặt thối của Hàn Văn Vũ, nhưng không có phát giác, lại tận lực gầm thét: “Cút …. Cô sẽ không chết được tử tế ….. cút! !”
Trên người, trên mặt Hàn Văn Vũ, tất cả đều là tuyết, lửa giận dần dần bốc lên nhìn Hạ Tuyết, cô bé chết tiệt kia! !
Tất cả nhân viên đang làm việc nhao nhao tò mò dừng công việc, vây quanh Hạ Tuyết nhìn nàng, thật kỳ lạ, cô ấy làm sao vậy?
Tôn Minh ngồi im, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn bộ dáng Hạ Tuyết trừng mắt, tức giận, thậm chí đường nét trên mặt nàng cũng giật giật đáng sợ, vô cùng sống động, ông nén cười nói: “Tốt . . . Đứng lên đi. . . . . .”
Hạ Tuyết vẫn nằm trên mặt tuyết thở phì phò, quên mất Tôn Minh kêu nàng dừng lại, chỉ tiếp tục trừng mắt, nhớ tới chuyện kia, giãy dụa không thoát …
Tôn Minh mỉm cười chờ nàng. . . . . .
Hàn Văn Vũ tức giận đưa chân đá một cái vào chân Hạ Tuyết, lại tức giận nói: “Dậy đi ………”
Hạ Tuyết sửng sốt, như vừa hồi phục tinh thần nhìn đạo diễn, kinh ngạc hỏi: “Đạo diễn. . . . . . Chuyện này. . . . . Tôi có thể làm được không?”
Tôn Minh cười gật đầu, trầm giọng nói: “Đứng lên đi. . . . . .”
“A…!” Hạ Tuyết lập tức cố kiềm chế cảm xúc của mình, cười lên, lại nhìn trên người Hàn Văn Vũ đầy tuyết, nàng a một tiếng, chạy tới bên cạnh phủi tuyết trên tóc của hắn, hỏi: “Anh làm sao vậy? Tại sao trên người đầy tuyết vậy?”
“Xôn xao. . . . . . Cái này cực phẩm!” Hàn Văn Vũ tức giận đẩy ra nàng, lại tức giận nói: “Cút, cút, cút, cút, cút! !”
Hạ Tuyết sửng sốt, không hiểu nhìn hắn hỏi: “Sao vậy?”
“Không có việc gì. . . . . .” Tôn Minh mỉm cười nói: “Có thể được . . . . .”
“Muốn diễn bi thương hoặc vui vẻ hay không?” Hạ Tuyết vì ngày mai có thể làm diễn viên quần chúng, vô cùng nhiệt tình hỏi.
“Không cần. . . . . .” Tôn Minh mỉm cười đứng lên, tay cắm vào túi quần, lấy ra hộp thuốc lá. . .
Trong tay Hạ Tuyết không biết khi nào đã có một cái cái bật lửa, lập tức thắp sáng đưa cho đạo diễn, đôi mắt nhấp nháy sáng như hai ngọn lửa, nhìn Tôn Minh lấy lòng nói: “Tôi có thể diễn vai bi thương …. Tôi nhất định diễn rất tốt. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!