Ngoài sân nhà họ Hàn, tân khách hào hứng bước tới bước lui, đang mong đợi hôn lễ lần này.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt chào hỏi tân khách khắp nơi, nhưng Hàn Trung Trí mỗi bước đi, không ngừng nhìn tìm kiếm trong tân khách, trong lòng vẫn nghĩ đến đứa con kia, Trang Minh Nguyệt nhìn chồng nói: “Ông yên tâm, nó sẽ tới. . . . . .”
Hàn Trung Trí cười khổ nói: “Nó không đến, tôi cũng sẽ không trách nó, dù sao cũng là chúng ta phụ nó. . . . . .” . Trang Nguyệt Minh Tâm đau lòng nhìn chồng, còn chưa biết nói lời gì an ủi, thì đang lúc quay đầu trong chớp mắt, lại nhìn thấy có một bóng người màu đen đung đưa trước mặt, bà cho rằng mình hoa mắt, cố gắng nhìn kỹ, liền thấy Trác Bách Quân mặc bộ đồ phù rể, cổ áo mở ra, trong tay cầm cái nơ màu đen, có chút bất đắc dĩ đi về phía này, bà kϊƈɦ động gọi: “Trung Trí. Ông xem ai tới rồi ?”
Hàn Trung Trí cũng ngạc nhiên nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn thấy Trác Bách Quân đang có chút ngượng ngùng đi tới, hai tròng mắt ông ta đột nhiên đỏ lên, kϊƈɦ động nói không ra lời, không biết nên phản ứng thế nào?
“Bách Quân. . . . . .” Trang Minh Nguyệt cũng nghẹn ngào gọi: “Con đến rồi. Chúng tôi cũng rất mong con đến”
Trác Bách Quân không lên tiếng, cúi đầu, đi tới trước mặt bọn họ, có chút bất mãn nói: “Chỗ này quá lớn, lại phô trương lớn như vậy, con đi tới đi lui, cũng không tìm được mọi người. Đã đi tới đi lui thật lâu. . . . . .”
Hàn Trung Trí nhất thời cảm động, nở nụ cười nói: “Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi, anh cả của con. . . . . . Hắn sắp về tới, hôn lễ cũng sắp bắt đầu,con cùng hai em trai, phụ anh cả làm lễ. . . . . . Được không?”
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, do dự một chút, khẽ gật đầu nói: “Được . . . . . .”
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt cùng kϊƈɦ động nở nụ cười.
“Con xem con kìa. . . . . . Nơ cũng không . . . . . Dì thắt cho con . . . . .” Trang Minh Nguyệt rưng rưng, cầm lấy cái nơ trong tay Trác Bách Quân, đi lên phía trước, nhẹ lật cổ áo sơ mi cho hắn, hai tay khẽ run đeo nơ lên cho hắn, vừa đeo nước mắt vừa rơi xuống.
Trác Bách Quân nhìn bà một cái, cũng không ngăn bà làm như vậy.
Hàn Trung Trí quan tâm, nhìn Trác Bách Quân hỏi: “Con qua đây, đã ăn điểm tâm chưa? Có muốn cha nói Lý thẩm làm cho con một chút món ăn hay không?”
“Không cần. . . . . .” Trác Bách Quân nói: “Sáng nay Hạ Tuyết tới, đã làm cho con một chút rồi. . . . . . Mỗi ngày tới làm cho con, người chị dâu này, không tệ. . . . . .”
Hàn Trung Trí sững sờ, mỗi ngày Hạ Tuyết đều qua đó, bọn họ biết, nhưng ông ta ngạc nhiên nói: “Sáng nay Hạ Tuyết không có qua đó, hôm qua con bé đã ở lại Tân nương các, cũng không có đi ra a. . . . . .”
Trác Bách Quân nghe xong, tò mò ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ hỏi: “Vậy ai tới làm bữa sáng cho con vậy?” .
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu. . . . . .
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, cũng không có để ý tới, ngược lại nói thật: “Hay là ăn một chút gì đi, bởi vì sáng nay có chút căng thẳng, ăn không vô. . . . . .”
“Được, được, tốt” Mắt Hàn Trung Trí đỏ bừng, nhìn Trác Bách Quân nói: “Con tới đây. Cha. . . . . . Cùng ngươi vào nhà, bảo đầu bếp làm cho con một chút món ăn. . . . . .”
“Vâng. . . . . .” Trác Bách Quân gật đầu, sau đó cùng Hàn Trung Trí đi vào trong, Trang Minh Nguyệt cũng không kịp chào tân khách, vội vàng đi tới phòng bếp, thu xếp.
Hàn Trung Trí cùng với Trác Bách Quân đi vào tòa nhà lớn, Lý thẩm vừa bước ra ngoài, nhìn thấy lão gia và Trác Bách Quân đi tới, bà sững sờ, không biết chào hỏi thế nào, Hàn Trung Trí cao hứng nói: “Đây là Cậu chủ. Cậu hai”
“Cậu hai” Lý thẩm lập tức cung kính, mỉm cười chào.
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
“Đến phòng ăn. . . . . .” Hàn Trung Trí nhẹ nắm cánh tay của con trai, căng thẳng run rẩy bước đi.
“Bước cẩn thận, coi chừng té. . . . . .” Trác Bách Quân đỡ cha đi vào trong, đi tới phòng ăn mới ngồi xuống, Trang Minh Nguyệt đã từ bên trong đi ra, bảo đầu bếp nhanh chóng đem các món điểm tâm lên, còn có một súp vây cá sớm chuẩn bị xong để đưa lên bàn tiệc, bào ngư xào, và một số món ăn khác, đều dọn lên, bà còn đích thân múc một chén cháo tổ yến nóng hổi, cẩn thận đưa đến trước mặt của Trác Bách Quân, vừa mới để xuống, nước mắt lại không nhịn được lăn xuống.
Trác Bách Quân nhận lấy chén cháo, nói một câu cám ơn, rồi cầm muỗng, cúi đầu bình tĩnh ăn cháo.
Hai mắt Hàn Trung Trí rưng rưng nhìn con trai, đã lớn như vậy, bỏ lỡ những năm tháng rất quý báu của cuộc đời của hắn, nhìn hắn lớn như vậy, ngồi ở trước mặt của mình, đang mặt bình tĩnh cầm muỗng, ăn từng ngụm từng ngụm cháo, thật ra biết hắn đã rất khoan dung, rất khoan dung với mình, ông ta thời xúc động, vội vàng cúi đầu lau nước mắt trêи mặt, nghẹn ngào nói: “Chúng ta ở chỗ này, nhất định con không được tự nhiên, con từ từ ăn đi, cha đi ra ngoài trước. . . . . .”
Trác Bách Quân ăn một chén cháo nữa, bình tĩnh nói: “Ngồi một lát đi, thu xếp bao lâu, không mệt sao? Dì cũng ngồi đi. . . . . .”
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt vui mừng nhìn hắn, cùng ngồi xuống.
Trác Bách Quân ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt hai ông bà già đang rưng rưng, liền hỏi: “Hai người không ăn một chút sao? Vậy cũng không đói bụng sao?”
“Không ăn. . . . . . cha. . . . . .”
“Ăn đi. . . . . .” Trang Minh Nguyệt nghẹn ngào, vội vàng nắm cánh tay chồng, nói: “Chúng ta là người một nhà. . . . . . Cùng nhau ăn một chút. . . . . .”
“A, được, được, được” Hàn Trung Trí lập tức bảo Lý thẩm thu xếp chén muỗng, cũng múc chén cháo, vừa ăn, trong lòng vừa xúc động nhìn Trác Bách Quân, lại có chút hy vọng hỏi: “Tối nay. . . . . . Bữa tiệc phải rất khuya, không bằng, ở lại một buổi tối, trò chuyện với cha một chút. . . . . .được không ?”
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, cầm đôi đũa, ăn một chút thức ăn, rồi nói: “Trong nhà có phòng sao?”
“Có. . . . . .” Trang Minh Nguyệt không nhịn được, cúi đầu kϊƈɦ động khóc thút thít.
Hàn Trung Trí cũng không nhịn được cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ.
“Vậy thì ở lại thôi. Con thích ăn sáng với bánh mì sanwich, trứng gà, còn có cháo nóng. . . . . .” Trác Bách Quân bình tĩnh nói.
Trang Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa rơi lệ vừa cười, nói: “Tốt. Sáng sớm dì sẽ chuẩn bị cho con, con muốn ăn cái gì, dì làm tất cả cho con. Cái gì dì cũng cho con. Chỉ cần con thích”
Trác Bách Quân cúi đầu, vẫn ăn cháo, hai mắt cũng đỏ lên. . . . . .
“Cha. . . . . . Xe hoa đã về. . . . . . Chuẩn bị làm lễ. . . . . . Bên Daniel cũng đã chuẩn bị xong” Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vui vẻ đi vào phòng ăn, lại nhìn thấy cha mẹ đang cùng với Trác Bách Quân ăn sáng, bọn họ sửng sốt. . . . . .
Trác Bách Quân nghe được câu này, liền đặt muỗng xuống, đứng dậy nói: “Xe hoa đã về, chúng ta đi ra ngoài đi. . . . . .”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!