Rốt cuộc, buổi lễ trao giải thưởng Bách Hoa lần thứ 23 kết thúc thành công, tiếng nhạc rộn rã vang lên lần nữa, tất cả khách quý xôn xao kϊƈɦ động đứng lên, vỗ tay chúc mừng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã ————
Chính Hách cầm súng ngắm từ xa, nhìn người đàn ông Mĩ ở trong ống nhòm của mình, ngã xuống, khóe miệng của hắn, nở nụ cười hả hê, vừa nhanh chóng cất súng lục, cầm điện thoại nói ngay: “Hoàn thành nhiệm vụ!”
Hi Thần cúp điện thoại, lúc khán giả xôn xao đứng lên vỗ tay, nhanh chóng đi tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, báo cáo tình hình cho hắn, ánh mắt hắn ngưng tụ, nghiêng mặt sang bên lập tức hỏi: “Có giữ lại người sống không?”
“Giữ lại! Đang bị thương té tại chỗ!” Hi Thần nói ngay!
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo đông cứng, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, cô đang kϊƈɦ động cùng Hàn Văn Vũ ôm nhau, hắn quay đầu sang, nói với Daniel chuyện này, hai người lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra bên ngoài ———— Lúc Hạ Tuyết vừa ôm Hàn Văn Vũ, chúc mừng lẫn nhau, vừa cầm chiếc cúp, hai người đưa chiếc cúp chạm vào nhau, cô hưng phấn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy được một bóng dáng quá quen thuộc thoáng qua, trpng lòng của cô chấn động, quay mặt lại nhìn, bóng dáng màu đen kia đã biến mất không thấy, cô có chút căng thẳng nắm chiếc cúp, nhấc váy bước nhanh về phía trước ————
Hiện trường quá nhiều khách, mọi người trái đẩy, phải chen, đi ra bên ngoài, Hạ Tuyết một mình nắm chiếc cúp cố hết sức chen ra, thật vất vả mới chạy ra hiện trường, muốn đi ra khỏi hội trường buổi lễ, Isha dẫn đám hộ vệ lập tức tóm lấy cô, lo lắng nói: “Bảo bối, cô muốn làm gì? Cô muốn đi đâu?”
Hạ Tuyết căng thẳng quay đầu, nhìn Isha tâm tình kϊƈɦ động nói: “Dường như tôi nhìn thấy Văn Hạo rồi !”
Isha vừa nghe, cũng đứng ở trong đám người, nhìn ra ngoài, nhưng cô chẳng thấy gì cả, chỉ thấy đám người chen lấn nhau, cô “aiz” một tiếng, vừa đau lòng vừa buồn cười, nói với Hạ Tuyết: “Có phải cô quá nhớ hắn hay không? Hắn không thể xuất hiện ở chỗ này vào lúc này?”
“Tôi ————” Hạ Tuyết cũng không chắc chắn, chẳng qua cảm thấy có một người mặc âu phục vừa rồi rất giống, tâm tình cô có chút thất vọng nhìn ra ngoài ————
“Được rồi, được rồi ———— Cô cũng đừng day dứt, nếu hắn trở lại, thật xuất hiện tại hiện trường trao giải thưởng, tại sao không cho cô hay? Hơn nữa vừa rồi còn hướng khán giả truyền hình cả nước kêu gọi ————” Isha nhìn Hạ Tuyết bất đắc dĩ nói.
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, nhưng vẫn có chút hy vọng nhìn ra bên ngoài.
“Được rồi, được rồi, đi thôi ———— Phóng viên đang chờ !” Isha cứng rắn kéo Hạ Tuyết đi tới phía sau khán đài buổi lễ trao giải, cũng đã nhìn thấy tất cả người đoạt giải nhộn nhịp đứng ở đó, tùy ý để cho phóng viên chụp hình và phỏng vấn! Hàn Văn Vũ đã đứng ở vị trí quan trọng nhất, tiếp nhận mọi người phỏng vấn, Hạ Tuyết mỉm cười, khẽ váy nhấc vội vàng đi tới, cùng Văn Vũ đứng chung một chỗ, ảnh hậu và ảnh đế để cho các phóng viên chụp hình ————
Hội chiêu đãi phóng viên vừa xong, Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết liền tách ra để tham gia Lễ Chúc Mừng của mình, sau khi tham gia xong Lễ Chúc Mừng, vì tối nay Hạ Tuyết rất vui vẻ nên cùng với Isha uống hơn hai ly, khuôn mặt ửng đỏ ngồi tại chỗ, nhìn mọi người cùng nhau vui đùa rộn rã, còn mình chỉ một mình gặm nhắm cô đơn, trong lòng không khỏi đau xót, rất nhớ, rất nhớ người kia ————
Lúc này, điện thoại di động vang lên, là một số điện thoại xa lạ, cô có chút ngạc nhiên nhận điện thoại, nhàn nhạt đáp lời ————”Alô ————”
“Hạ tiểu thư ————” Một giọng nói mềm mại truyền đến.
Hạ Tuyết sững sờ, khẽ mỉm cười nói: “Tả An Na?”
“Vâng ———— Tôi muốn nói với cô một chuyện ————” Tả An Na cầm điện thoại di động, đứng trong gió rét, một lúc sau, nói với Hạ Tuyết ————”Tổng Tài ———— Hắn đã trở lại ————”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!