Sáng sớm.
Luồng khí lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, không thể len vào, cho nên bên trong thật ấm áp.
Hàn Văn Hạo ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hơi mở mắt ra, lập tức tiếp xúc tia nắng mặt trời, hắn chớp mắt, nghe có tiếng động, hắn thở dốc một hơi, rốt cuộc nhìn thấy Hạ Tuyết mặc quần jean màu xanh dương, trêи người mặc áօ ɭót màu đỏ hấp dẫn, vòng eo khêu gợi, uốn người thành chữ S, đang lưng quay lưng lại với mình, cầm một cái áo len cao cổ màu trắng, tròng vào trong thân thể, vén nhẹ mái tóc quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi trước bàn đọc sách, cầm một chiếc gương nhấc lên soi, mang vòng tai cực lớn, hai mắt tô màu, có chút lim dim lộ ra hấp dẫn say lòng người.
Hàn Văn Hạo thật yên lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết mang vòng tai xong, mới phát hiện Hàn Văn Hạo đã tỉnh giấc, đang bình tĩnh nhìn mình, cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Anh tỉnh rồi?”
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng nhìn cô, giống như còn đắm chìm trong trong giấc ngủ.
Hạ Tuyết lập tức đứng lên, nhảy lên giường, tinh nghịch ngồi ở trêи bụng của hắn, hắn nhíu nhíu mày, hai tay quét qua cái ʍôиɠ của cô, đỡ hông của cô, cô lập tức cúi đầu, hôn nhẹ trêи môi hắn, nằm trêи ngực, nhìn hắn, giống như người vợ, quyến rũ, dịu dàng, nói: “Xin lỗi, hôm nay em không có cách nào làm bữa sáng cho anh, bởi vì em phải đến tổ diễn kịch trình diện, lúc tối quay về, sẽ nấu cơm cho anh ăn, hả?”
Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, chậm rãi nói: “Ba ngày đã hết rồi, tối nay không cần tới nữa ————”
Hạ Tuyết khựng người nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt kiên định, càng không có bất cứ tia tình cảm nào, bất cứ, bất cứ tình cảm nào cũng không có.
Dường như Hạ Tuyết không nghe được, lật người xuống giường, vừa cầm áo khoác, vừa nói: “Tối nay trở về, em làm món ăn Pháp mới mẻ cho anh ————”
“Tôi không thích ăn ————”
“Vậy thì món Trung Quốc ———— hay món ăn Nhật Bản, món ăn Thái Lan, dù sao cũng có một món anh thích ————” Hạ Tuyết mặc áo khoác, chân trần muốn đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
“Hạ Tuyết ————” Hàn Văn Hạo vén chăn xuống giường, sau đó đứng ở phía sau cô, lạnh nhạt nói: “Tôi tạm thời không muốn nói đến tình cảm ———— Không cần vì tôi làm bất kỳ chuyện gì ————”
Hạ Tuyết đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.
“Tối nay ———— Mặc kệ cô có trở về hay không, tôi cũng sẽ không trở về nơi này nữa ———— Đi thôi ———— Giống như tối hôm qua cô nói, tình yêu có gì đặc biệt hơn người, xoay người là được rồi, giống như lúc ấy cô rời khỏi tôi vậy ————” Hàn Văn Hạo lại nói.
Hạ Tuyết tái mặt, xoay người nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: “Em cũng không tin, anh hẹp hòi như vậy, bởi vì em từ chối anh, mà giận em! Anh rời khỏi em, anh không cần em, còn có lý do khác, đúng không?”
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!