“Cô phải nhớ, sau này, cô đừng tùy ý đi công kϊƈɦ bà ta! Lúc bà ta mở rộng miệng, cô phải im lặng ! ! Im lặng mỉm cười, như vậy là đủ rồi! !” Lúc Hàn Văn Vũ vào nhà hàng sushi, phát giác trời mưa, sợ Hạ Tuyết bị ướt, liền cởi áo khoác của mình, khoác đưa cho cô mặc! !
Hạ Tuyết vừa mặc áo khoác của hắn, vừa gật đầu!
“Nếu cô muốn đi tiếp, phải tiếp tục tranh đấu! Đừng nói đến chuyện sáu năm qua cô đã thay đổi, cô có thể bình an, một mình hưởng thụ thành quả, ở trong giới giải trí, chỉ cần cô biến mất ba ngày, người hâm mộ rất có thể sẽ lãng quên cô! Cho nên trong cái vòng lẩn quẩn này, một bước là một cuộc đời! Cô lựa chọn con đường này, cô phải cố gắng vượt qua! Chỉ cần cô một lòng muốn đóng phim thật tốt, thì không phải sợ mất đi! ! Không phải sợ bị lãng quên! Làm chủ tác phẩm! ! cuối cùng sẽ có một ngày, người hâm mộ hiểu được sự cố gắng của cô! ! Ở trong vòng tròn này, ngàn vạn lần không được hấp tấp! ! Hôm nay Tiêu Vãn Linh nói một vài lời cũng có thể hiểu được, nhưng bà ta dùng cách mượn cô để lăng xê bản thân thì không đúng lắm! Cô yên tâm đi! Người hiểu cô, tự nhiên sẽ ra ngoài nói cho cô vài lời! Không hiểu, chê cười, cô cũng không có biện pháp, thả lỏng một chút, vì người yêu cô mà cố gắng là tốt rồi! Hiểu không?” Hàn Văn Vũ dìu Hạ Tuyết ra khỏi phòng, lại nói.
“Ừm! Biết rồi! ! Tiếp tục cố gắng!” Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Vũ, không tim không phổi cười lên ha hả.
Bên ngoài trời mưa to! !
Tiếng mưa ào ào vang lên!
Ông chủ nhà hàng Sushi là bạn của Hàn Văn Vũ, vội vàng bật cây dù hoa anh đào Nhật Bản cho bọn họ, bọn họ nói cám ơn, đi ra, đột nhiên thấy ánh đèn flash sáng lên, sau đó thấy rất nhiều phóng viên đứng ở dưới cây Dương xanh biếc trong mưa, chụp hình Hạ Tuyết, sau đó nhanh chóng hỏi: “Hạ Tuyết! hôm nay đối với chuyện chị Tiêu đánh giá về cô, cô có ý kiến gì không?”
Hàn Văn Vũ mỉm cười nắm chặt vai Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết chỉ hơi cười, sau đó cùng Hàn Văn Vũ về xe của mình.
“Hạ Tuyết, nói một câu đi, cô im lặng, có phải đại biểu cô phản đối hay không ? cô cảm thấy không hài lòng sao ? Sẽ không ảnh hưởng việc hợp tác của cô chứ?”
Lúc này Hạ Tuyết mỉm cười nói với phóng viên: “Sẽ không! Chúng tôi đều là diễn viên chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ làm chủ tác phẩm !”
“Hôm nay chị Tiêu đánh giá cô như thế…có phải cô không hài lòng?” Phóng viên hỏi nữa.
Hạ Tuyết không trả lời, cùng Hàn Văn Vũ đi về phía xe!
“Hôm nay các người có thời gian tới dùng cơm? Có phải tâm tình của Hạ Tuyết không tốt hay không, Văn Vũ, anh muốn an ủi cô ấy sao?” Lão phóng viên muốn tìm chủ đề khác!
Hàn Văn Vũ lập tức bật cười chỉ vào người phóng viên kia nói: “Tới đây, tới đây, ông xem, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi là bạn tốt! Hôm nay hẹn ăn cơm với nhau! ! Không cần viết lung tung, một khi tôi không vui, sẽ kiện ông!”
“Ôi chao, chỉ hỏi một chút mà !” Phóng viên cười lại nói: “Hôm nay Lynda không tới sao ?”
“Vốn là muốn cùng đi! Nhưng biết có các người ở đây, cô ấy không ăn cũng no rồi! Các người . . . . . Cách chúng tôi xa một chút, chúng tôi muốn lên xe! Hạ mắc mưa, các người chịu trách nhiệm a !” Hàn Văn Vũ cười ôm Hạ Tuyết ngồi vào ghế lái phụ của mình, sau đó che dù định ngồi chỗ tài xế !
“Văn Vũ, đối với việc chị Vãn Linh hôm nay đánh giá Hạ Tuyết, anh có cách nhìn gì không ?” Có phóng viên không buông tha hỏi.
Hàn Văn Vũ cười nói: “Đối với đánh giá của chị Vãn Linh, tôi không muốn nói nhiều, bởi vì chị là đàn chị! Đàn chị nói, đàn em chỉ có thể nghe! Nhưng trong lòng của tôi, Hạ Tuyết là một cô gái rất nỗ lực! Tôi tận mắt thấy cuộc sống rất khó khăn của cô ấy! Tôi nhìn tận mắt cô ấy đóng thế thân, trong mùa đông rét lạnh, nhảy xuống biển, dũng cảm hoàn thành cảnh quay! Mỗi người nhìn sự việc ở góc độ không giống nhau, chúng ta không thể quơ đũa cả nắm! Được rồi? Hôm nay tới đây thôi ! Tôi và Hạ Tuyết rất vui vẻ ăn sushi, không bị chuyện khác làm ảnh hưởng! Các người nhanh đi về, mưa to rồi !”
“Hạ Tuyết, cô nói một câu đi !” Phóng viên ở trong miệng Hàn Văn Vũ, đào không ra đồ, càng không ngừng vỗ cửa sổ xe, nhìn Hạ Tuyết kêu to: “Hạ Tuyết!! thật sự cô không có lời nào muốn nói sao?”
Hạ Tuyết chỉ nhìn phóng viên ngoài cửa sổ, khẽ cười vẫy tay, sau đó quan tâm đối với mọi người nói: “Nhanh về thôi! mưa to rồi!”
Hàn Văn Vũ không để ý tới phóng viên nữa, lái xe chạy tới phía trước, vừa lái xe vừa cười nói với Hạ Tuyết: “Về sau có thời gian, nói Daniel ăn một bữa cơm với tôi đi!”
“Tại sao?” Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Vũ.
“Diễn trò cho truyền thông nhìn a! Cô thật muốn để cho bọn họ tung xì căng đan tôi và cô à?” Hàn Văn Vũ cười nói.
Hạ Tuyết thật là hết ý kiến, chỉ đành phải bật cười, thở dài.
Lúc này điện thoại di động vang lên, Hạ Tuyết ngạc nhiên nhận điện thoại, sau đó nghe Isha nói ngay: “Tôi đã hẹn Trương Đạo diễn cùng ăn cơm tối nay!”
“Ồ?” Hạ Tuyết không hiểu hỏi: “Tại sao vậy? sư phụ của tôi không phải đang bận sao? Ông ấy làm sao đồng ý cùng ăn cơm a!”
“Không có lý do gì! Chỉ ăn một bữa cơm! Cứ như vậy đi !” Isha cúp điện thoại.
Hạ Tuyết không vui nói: “Tại sao, vì chuyện của tôi phải làm phiền sư phụ của tôi à?”
“Ha ha ha. . . . . .” Hàn Văn Vũ nở nụ cười, vừa lái xe vừa nói: “Là muốn cùng Trương Đạo diễn ăn cơm thôi, đến lúc đó nhất định Isha sẽ để cho phóng viên biết hai người ăn ở nơi nào, Trương Đạo diễn nhất định sẽ nói một lời cho cô!”
“Tôi không muốn mượn sư phụ lăng xê cho tôi. Tôi rất tôn kính sư phụ!” Hạ Tuyết lại nói.
“Sống ở trong giới giải trí, không phải anh giúp tôi thì tôi giúp anh! Huống chi, Trương Đạo diễn là người lớn tuổi, có người lớn tuổi mắng cô, sẽ có người lớn tuổi nói chuyện vì cô a. . . . . .” Hàn Văn Vũ bật cười nói.
Hạ Tuyết cũng bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!