Hạ Tuyết tay cầm túi xách, đi ra khỏi cánh cổng bạch kim, Phòng Tổng Thống, đeo mắt kính màu trà, đi tới trước chiếc xe Ferrari màu đỏ thẫm của mình, sau đó đem túi xách ném bên ghế tay lái phụ, chậm rãi ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, đạp thắng, mở điều hòa, đạp chân ga, cho xe chậm rãi chạy ra ngoài vườn hoa. . . . . .
Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa nghĩ đến lời Hàn Văn Hạo nói lúc nảy, IQ 180, cô bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài, quả nhiên là hai cha con, chỉ số thông minh đều cũng giống nhau. . . . . .
Xe dọc theo đường lớn Dương Lâm chạy tới!
Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa nhìn người và cảnh vật xung quanh, cô thở dài một hơi, tâm tình vui vẻ, ngón tay nhấn nút một cái, mở bài nhạc mà cô yêu thích nhất “Vợ tôi xinh đẹp”, khi tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, cô cười nhỏ, nhẹ nhàng hát theo: “Vợ xinh đẹp của anh ơi, giống như một đứa trẻ, hôm nay quen biết, ngày mai sẽ bị lãng quên, a… a….a……vợ xinh đẹp của anh ơi, hãy trao cho anh trái tim em, xem như món đồ chơi xinh đẹp, dùng ngón tay nhỏ bé của em để chơi đùa, làm cho trái tim của anh rơi vào đau khổ, nhưng em không quay trở lại, vợ của anh ơi, vợ của anh a……”
Điện thoại di động vang lên.
Hạ Tuyết vừa lái xe vừa nhận cuộc gọi. . . . . .”Vâng. . . . . .”
“Trời ạ! Cô lại nghe bài hát này! Đây là bài hát xin lỗi của một người đàn ông! Cô tin đàn ông trêи thế giới này, khóc gió than mưa sao?” Isha chịu không nổi hỏi.
Hạ Tuyết cười hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
“Hôm nay, không phải cô muốn quay phim để tuyên truyền Giải Kim Mã sao? Tự nhiên tôi muốn đi với cô! Cô tốt nhất hưởng thụ những ngày yên tĩnh ở quốc nội đi! Đến khi cả nước chiếu bộ phim “Dịu dàng”, cả cuộc đời của cô sẽ bị ống kính phóng đại lên ! Không còn được nhàn nhã như vậy đâu!” Isha nhắc nhở cô.
“Không phải bây giờ tôi đang hưởng thụ sao?” Hạ Tuyết mỉm cười nắm tay lái, tiếp tục chạy thẳng phía trước, hỏi: “Bây giờ cô đang làm gì?”
“Làm móng tay! Vẽ móng tay, sau này, nếu có phóng viên dám hỏi cô câu hỏi bén nhọn, tôi sẽ biến thành con báo nhỏ, cào vào mặt bọn hắn!” Isha mỉm cười nói.
Hạ Tuyết vui vẻ bật cười.
“Bảo bối, tôi nói với cô, ảnh hậu, không nhất định là cô! Cô đừng tự tin như vậy! Hôm nay, cạnh tranh ảnh hậu, ai ai cũng có kỹ thuật diễn xuất rất giỏi! hơn nữa có thể một mình đảm đương độc lập trong một bộ phim! Giống Mộng Uyển, ESBELL, Lương Thi Thi. . . . . . Đều rất có thực lực! Truyền thông không ngừng lăng xê cô là người được chọn, chính là muốn chế tạo đề tài, tôi chắc rằng phiền toái chẳng mấy chốc sẽ đến thôi! Có một số phương tiện truyền thông, nhất định thừa cơ hội, mời các nhà phê bình điện ảnh đến ném đá, đập chết cô!” Isha thật lòng nói.
Hạ Tuyết bất đắc dĩ dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, mỉm cười nói: “Hey! Cuộc đời người ta không thể luôn luôn thành công! Huống chi, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên, tôi muốn cho khán giả nhiều mong đợi! Tôi không để ý đến đoạt được giải thưởng hay không! Tôi chỉ muốn quay phim cho tốt! phim hay hoặc dỡ, luôn có người thích và người không thích, tôi không có cách nào kiểm soát được!”
“Một bộ phim được vỗ tay tán thưởng quá ít ! nhưng tính nghệ thuật mạnh mẽ, dễ dàng đoạt giải thưởng điện ảnh! Một bộ phim có tính giải trí mạnh mẽ, nhưng không có chiều sâu, không phát huy được kỹ thuật diễn xuất của cô! Cái này không được phép!” Isha vừa xem hoa văn trêи móng tay của mình, vừa đắc ý cười nói: “Móng tay của tôi vẽ thật xinh đẹp!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!