“Làm sao vậy? Tổng Tài?” Cẩn Nhu có chút tò mò tới gần Hàn Văn Hạo, nghiêng đầu nhìn khóe môi của hắn, phát hiện khóe môi của hắn có chút sưng đỏ, cô ta hơi cười!
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, chỉ liếc mắt nhìn khóe môi sưng đỏ của mình, vẻ mặt lạnh lùng muốn lướt qua bên người Cẩn Nhu rời khỏi. . . . . .
Cẩn Nhu vươn tay, nhẹ nhàng nắm cánh tay hắn, quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, không nói tiếng nào.
Cẩn Nhu biết hắn nhiều năm, ít nhiều cũng có thể hiểu hắn một chút, cười nói: “Dáng vẻ của anh, đi vào đại sảnh, không có cách nào tiếp đã tân khách, và cũng không có cách nào đối mặt với vị hôn thê của anh. . . . . .”
Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, nói: “Cô có cách?”
Cẩn Nhu mỉm cười, nói: “Muốn tôi giúp anh một chút không? Xóa vết sưng trêи môi? Xóa không hết, nhưng không còn rõ ràng lắm!”
Hàn Văn Hạo hỏi: “Xóa bằng cách nào?”
Cẩn Nhu khẽ cười, cúi xuống, mở túi xách, từ bên trong lấy ra một cái bình kem nhỏ, mở nắp ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo sửng sốt, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Kem che khuyết điểm. . . . . .” Cẩn Nhu nhàn nhạt nói.
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, nhưng có chút không kiên nhẫn hỏi: “Có thể sao?”
Cẩn Nhu mỉm cười từ trong túi xách của mình, lấy ra hộp phấn hồng và cây son môi màu đỏ, pha trộn với nhau, bước lại trước mặt Hàn Văn Hạo, tay nhẹ nhàng đặt trước ngực của hắn, ngẩng đầu lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng trêи môi hắn, lúc ngón tay cô ta di chuyển trêи bờ môi hấp dẫn của hắn, vẻ mặt cô ta ửng đỏ, ánh mắt rối loạn chớp một cái, hơi thở có chút dồn dập. . . . . .
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ngửi thấy mùi thơm trong cơ thể cô ta phát ra, rất quen thuộc, hắn không khỏi liếc mắt nhìn hai tròng mắt đầy nhu tình của Cẩn Nhu, giống như cánh hoa anh đào, hàm răng trắng tinh ẩn hiện, vô cùng gợi cảm. . . . . .
Cẩn Nhu lấy ngón tay quệt nhẹ một ít kem, sau đó bước đến trước mặt Hàn Văn Hạo, tay đặt nhẹ lên vai của hắn, vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết cắn trêи môi dưới của hắn ra ngoài da, đã quét hết chỗ sưng đỏ, dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc là ai cắn? sao nhẫn tâm như vậy? Cố sức cắn a! dường như có chút hận anh!”
Hàn Văn Hạo lập tức nhớ tới Hạ Tuyết.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng xoay người nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt bén nhọn làm cho người ta không thể nắm bắt, nhưng nhìn từ nét mặt, hắn có chút không vui, không phải người đàn bà nào hắn cũng chạm đến!
Cẩn Nhu chớp đôi mắt đẹp, hé miệng cười hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Khóe môi đã tốt rồi ! Anh chờ chút nữa!” Cẩn Nhu mỉm cười thu tay, nhìn kem dính trêи ngón tay trỏ của mình, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Có khăn tay không? Tay của tôi bị bẩn rồi. . . . . .”
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô ta như vậy, chậm rãi vươn tay, nắm cằm của cô ta, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhìn chòng chọc!
Cẩn Nhu cũng căng thẳng, ánh mắt mê ly nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô thật lâu, cuối cùng buông cằm của cô ta ra, sau đó một tay nắm chặt cánh tay của cô ta, đẩy cô ta lui về phía sau hai bước, nói: “Cám ơn!”
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, lột chiếc khăn quấn trêи cổ áo của mình, đưa cho Cẩn Nhu. . . . . .
“Cám ơn. . . . . .” Cẩn Nhu mỉm cười nói xong, cầm lấy chiếc khăn tay trắng, mở ra, lau nhẹ ngón tay, đưa khăn tay trả lại cho hắn, nói: “Lau xong rồi, trả lại cho anh. . . . . .”
“Ném đi!” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
Hắn vừa nói xong, liếc mắt nhìn mặt mình phản chiếu trong cột đèn kim loại, có chút hài lòng, xoay người rời khỏi. . . . . .
Cẩn Nhu dựa vào cột điện kim loại, nhìn hắn, đột nhiên cười, xoay người rời khỏi.
“Uhm!” Cẩn Nhu chân thành mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: “Tôi đối với anh, lúc nào cũng vô cùng cảm kϊƈɦ, anh cứu tôi từ trong hố lửa, cho tới bây giờ, người nhà họ Hậu cũng không có đi tìm tôi, cũng là anh giúp tôi rất nhiều, dưới sự bảo vệ của anh, tôi sống rất tốt !”
************
Hạ Tuyết còn đang do dự . . . . . .
“Cô vẫn do dự cái gì?” Hàn Văn Vũ ngạc nhiên hỏi Hạ Tuyết.
“A?” Hàn Văn Vũ căng thẳng nhìn Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết cười hỏi: “Tôi mời anh nhảy được chứ?”
“Được!” Hàn Văn Vũ nở nụ cười, chờ ý kiến của Daniel.
Daniel đành phải gật đầu cười nói: “OK!”
Hàn Văn Vũ đột nhiên cầm một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt Hạ Tuyết nói: “Công chúa của tôi! ! Mời tôi nhảy một bản! !”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!