Bên trong chuyên cơ, một người đàn ông chất giọng trầm ấm, có chút cưng chìu nhẹ nhàng hát một ca khúc Pháp bằng tiếng anh: “BATMAN! Xuất hiện trong đêm tối, lúc gặp nguy hiểm, trong nháy mắt đứng ra.. . . . . .”
Những người hầu gái và giúp việc đứng ở đầu bên kia nghe chủ nhân hát bài hát này bằng tiếng anh, cũng không dám đi qua, vì mỗi đêm, trước khi Hạ Tuyết tiểu thư ngủ say, chủ nhân nhất định sẽ đến phòng của cô, nhẹ nhàng hát một đoạn ca khúc, để cho cô ngủ được ngon giấc, vào lúc này, bất cứ người nào cũng không được quấy rầy, ở trong cung điện, từng người giúp việc đều phải biết rõ điều này. . . . . .
Nhưng người quản lý người giúp việc, Thanh Nhã bước ra ngoài cửa chuyên cơ, nhìn thấy người phụ trách sân bay nhẹ nhàng nhìn nơi đồng hồ nơi cổ tay, Vire cũng đi tới trước cầu thang, ra dấu, Thanh Nhã nhìn bọn họ một cái, gật gật đầu, cẩn thận nhẹ bước, đi qua phòng khách nhỏ trong chuyên cơ, sau đó đi theo đường nhỏ, quả nhiên nhìn thấy Daneil mặc tây phục màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, quanh cổ quấn một chiếc khăn màu xanh quý tộc, phong thái tao nhã của một vị hoàng tử, ngồi trêи chiếc giường, bên ngoài cửa sổ máy bay, ánh nắng mặt trời chiếu trêи gò má của hắn, đôi mắt sâu thẫm đầy quyến rũ, ánh sáng vàng nhạt làm cho tất cả mọi thứ xung quanh hắn tỏa sáng, nhưng người đàn ông này lại ở trước mặt cô gái nhẹ nhàng hát một bài đồng dao Pháp mà cô thích nhất, tay nhẹ nhàng đặt xuống trước vai cô, chậm rãi vỗ nhẹ như an ủi cảm xúc của cô trong mộng. . . . . .
Thanh Nhã bước tới trước mặt Daniel, vừa định khom lưng nói chuyện, Daniel lại nhẹ nhàng giơ tay lên, tiếp tục nhàn nhạt hát: “Lắng nghe tiếng nói quen thuộc, quanh quẩn trong giấc mơ, thời thơ ấu dại khờ. Câu chuyện cổ tích, mãi mãi xanh. . . . . .”
Thanh Nhã hiểu ý, chỉ đành phải lui ra ngoài, đi tới trước cửa chuyên cơ, nhìn đám người bên ngoài nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không nên quấy rầy. .. ..
Daniel tiếp tục dựa trêи giường cạnh cửa sổ, vừa vỗ nhẹ vai cô, hát nhỏ, vừa cúi xuống nhìn cô gái trong lòng mình, khoác cái chăn lông, nhàn nhạt ngủ, hai tay thiếu cảm giác an toàn nhẹ nắm mép chăn lông, sợ lạnh ngủ say, lông mi thật dài bao trùm mí mắt bên dưới, mái tóc xoăn rơi hai bên vai, tản mát ra màu sắc kỳ dị của hoa hồng, hơi thở bình thản, nhưng Daniel nghi ngờ cô không được yên ổn trong giấc mộng, mày của hắn nhẹ nhàng cau lại, khẽ dựa gần bên cô một chút, cho cô được ấm áp. . . . . .
Trong giấc mộng, ánh mắt của người đàn ông kia lóe lên như đôi mắt của con báo nhỏ, nhìn chòng chọc cô, dường như muốn bóc trần cô ra, cuồng nhiệt, bá đạo hôn cô, sau khi hôn xong, mở cửa xe, dứt khoát bảo cô rời khỏi. . . . . .
Cô gái nằm trêи ghế có chút không yên, khẽ chớp đôi mắt đẹp, ngón tay nhẹ nhàng cong cong, có chút không yên ổn . . . . .
Daniel chú ý tới trạng thái của cô, vừa muốn hôn lên trán của cô, lại nhìn thấy Thanh Nhã tay cầm điện thoại, đi tới trước mặt mình, ý bảo nghe điện thoại, nhìn vẻ mặt thì biết chắc là cha hắn, Tổng Thống đương nhiệm gọi điện thoại tới, hắn khẽ chớp mắt, gật đầu, cẩn thận buông tay gối đầu cho nàng, sau đó có chút mệt mỏi đứng lên, một tay cầm điện thoại, một tay cắm túi quần, chậm rãi đi ra ngoài. . . . . .
Cô gái nằm trêи ghế dài dường như tiếp tục ngủ thϊế͙p͙ đi, nhớ lại cung điện Paris nơi đất Pháp xa xôi, khung trời tự do rộng lớn, ngồi trêи lưng ngựa quàng khăn lụa đỏ tung bay theo gió, rong chơi khắp nơi. . . . . . Cô rốt cuộc trong hơi thở chậm rãi mở hai mắt, giống như một đứa bé mới sinh, nhìn tất cả không gian xa hoa, giật mình cho rằng mình vẫn còn đang ở Paris, nhớ lại mình đã ngồi trêи chuyên cơ quay về nước rồi, cô khẽ chớp mắt mệt mỏi, nhấc chiếc chăn lông, nhẹ nhàng ngồi dậy, tia nắng mặt trời chiếu vào trêи gương mặt cô, ánh sáng thánh khiết làm cho cả khuôn mặt của cô tỏa sáng huyền diệu. . . . . .
Có lẽ cảm giác trong giấc mơ cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, chậm rãi quay đầu, nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ chuyên cơ, chợt hồi tưởng mình sáu năm trước đến bây giờ, cô đã nói qua nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở về!! Hốc mắt cô đỏ lên, kϊƈɦ động đưa chân xuống, bàn chân trần xinh đẹp trắng tinh chạm trêи mặt thảm, đứng lên, Nữ hoàng hoàng gia Anh đích thân thiết kế bộ váy dài đuôi cá màu trắng này cho cô, theo kiểu cung đình bó sát người, rũ nhẹ, phần đuôi lượn sóng, khẽ che gót chân trắng như tuyết, hai tay cô nhẹ vuốt bộ váy dài, bước tới cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, thấy rất nhiều hành khách đang lên xuống, Daniel và các lãnh đạo cấp cao Công ty Điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu cùng các vệ sĩ đang chờ đợi cô, cô chậm rãi chuyển đôi mắt đẹp nhìn tất cả, nhìn vùng trời nơi cô đã từng sinh ra, cô đột nhiên xúc động mỉm cười. . . . . .
“Đã thức dậy?” Daniel mỉm cười cầm điện thoại di động đi tới, phảng phất hơi thở tôn quý, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đứng trước mặt Hạ Tuyết, hai tay ôm nhẹ vai cô, đặt nụ hôn trêи trán của cô . . . . .
Hạ Tuyết khẽ chớp mắt, có chút mệt mỏi hỏi: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”
Daniel đi tới chiếc giường, cầm lấy áo khoác tơ tằm hoàng thất, choàng nhẹ trêи vai cô, chậm rãi nói: “Ngủ hai giờ, dường như em ngủ không được ngon giấc, có thể là nguyên nhân về nước? Nhớ Hi Văn và Hạ Hân sao? Bọn họ sẽ rất nhanh cùng mẹ quay về thôi, em yên tâm!”
Hạ Tuyết hơi mỉm cười, quay đầu nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ máy, xúc động nói: “Nhớ lại ngày ra đi cho đến bây giờ, dường như đã xa cách một thế kỷ, con người và cảnh vật, vừa xa lạ vừa quen thuộc. . . . . .”
Daniel mỉm cười đỡ nhẹ vai cô nói: “Nhưng đây là quê hương của em, em vẫn lựa chọn quay về. . . . . .”
Hạ Tuyết nở nụ cười, từ trong mệt mỏi phục hồi lại tinh thần, thần thái tươi cười động lòng người, có chút hưng phấn nói: “Em vô cùng vui vẻ, có thể thuận lợi quay về nước, thỏa lòng mong đợi hai người thầy của em! ! Em không làm cho bọn họ thất vọng!”
Daniel lại cười, sửa áo khoác cho cô, nhìn đồng hồ. . . . . .
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!