Đêm tối, mưa rơi tầm tã.
Chiếc xe ôtô màu đen có rèm che, thắng gấp trước tòa nhà 100 tầng, Daniel đưa tay ngăn Mặc Nhã che dù đi ra xe, tự mình đón mưa, bước lên bậc thềm, đau lòng nhìn, trước ánh đèn nhàn nhạt màu trắng, Hạ Tuyết một mình ngồi co rúc ở trước cửa thang máy, khóc mệt, nước mắt ràn rụa, vẻ mặt tiều tụy tựa vào trên tường, giống như đã chết, không một chút cử động.
Hai tròng mắt dịu dàng của Daniel, xẹt qua một chút đau lòng, hắn chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ngồi xổm người xuống, ôm lấy Hạ Tuyết đã không còn hơi sức, đi tới xe, Mặc Nhã vội vàng bung dù, che chắn mưa cho bọn họ.
"Daniel ——" Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, nhìn hắn rơi lệ nói: "Em sai rồi, là em có lỗi với Văn Hạo, là lỗi của em, em không biết hắn vì em bỏ ra nhiều như vậy, em sai rồi —— Bây giờ hắn bị thương, anh giúp em cầu xin hắn, cầu xin hắn mở cửa đi ——"
Daniel ôm cô vào trong xe, nhìn cô khẽ mỉm cười, nói: "Đối mặt với tình yêu, ai đúng ai sai, chủ yếu là hai người yêu nhau, có đến gần hay không, nếu như đến gần, yêu nhau như vậy là tốt rồi ——"
"Nhưng hắn không để ý tới em ——" Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt buồn bã trong hai hốc mắt lăn xuống.
Daniel nhìn cô, rồi chăm chú nhìn xe ôtô bắt đầu lăn bánh, mưa nhẹ quét qua khuôn mặt đau buồn của cô, có chút mệt mỏi, khổ sở vì tình yêu, hắn cười nhạt nói: "Tình yêu là một cánh cửa không thể đóng chặt —— Tình yêu cũng không phải là yêu nhau thì có thể ở bên nhau —— Nếu em thật lòng bày tỏ tình yêu của mình với hắn, thật lòng đến gần hắn, luôn có ngàn vạn biện pháp, nhưng anh không chấp nhận làm thương tổn mình —— Đàn ông thể hiện tình yêu, khác với phụ nữ, vì trên vai bọn họ, còn phải gánh vác thứ khác, bọn họ cũng có nổi băn khoăn của mình và trách nhiệm phải gánh vác, cho nên bây giờ hắn không muốn gặp em, hãy cho hắn một chút không gian ——"
Hạ Tuyết khổ sở, nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng chua xót rơi lệ.
Daniel nhìn bộ dáng cô như vậy, đột nhiên cười khẽ nói: "Đứa ngốc, thật sự muốn tìm lại tình yêu của mình một lần nữa, có rất nhiều biện pháp —— Em phải linh hoạt một chút, đừng ngốc nghếch như vậy ——"
Đôi mắt đẫm lệ của Hạ Tuyết lập tức nhìn chằm chằm Daniel ——
Daniel thở dài một hơi, ôm lấy Hạ Tuyết, nhìn cơn mưa thê lương ngoài cửa sổ, nhớ lại lúc mình nhận điện thoại của Hàn Văn Hạo, muốn mang cô về thì hắn có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc của người đàn ông trên lầu —— Tình yêu là cái gì? Tình yêu là thứ cho dù bị cách núi ngăn sông, nhưng vì duyên phận, em tìm được anh —— anh tìm được em. Tình yêu là nói anh không yêu em, nhưng anh vẫn yêu em ——
Sáng sớm.
Mưa to đã qua, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi, dường như mùa đông đã tới, gió lạnh lùng, rét mướt, quét ngang cuối mùa thu tối tăm và ẩm ướt!
Cửa thang máy mở ra, Tả An Na đi nhanh lên thang máy, đi vào phòng khách, cũng đã nhìn thấy vài y tá cùng bác sĩ vừa từ trên lầu đi xuống, nhìn Tả An Na khẽ mỉm cười, sau đó mang theo một chút mệt mỏi đi vào thang máy, chuẩn bị rời khỏi, Tả An Na lo lắng đi lên lầu, đi tới trước cửa phòng Hàn Văn Hạo, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đã mặc áo sơ mi màu đen, quần tây đen, đứng trước kính toàn thân, vẻ mặt lạnh lùng, đang cài cúc ống tay áo.
Cô vội vàng đi tới, nhận lấy tay Hàn Văn Hạo, cẩn thận cài lại cúc áo bên tay bị thương cho hắn, rồi cài sang tay khác.
Hàn Văn Hạo cũng không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra một chút suy nghĩ nào.
Tả An Na cài xong cúc áo, lại cầm một tây trang màu đen, tự mình cẩn thận khoác vào cho hắn, sau đó cài bông hoa lên âu phục ——
"Cô và bạn trai thế nào?" Đang lúc này, Hàn Văn Hạo lạnh lùng hỏi.
"À?" Tả An Na thật gần nhìn Hàn Văn Hạo, lập tức tiếp xúc ánh mắt tà mị, sáng rực, khuôn mặt rất đẹp trai, đường nét hoàn mỹ giống như điêu khắc, đẹp trai đến nổi làm cho người ta cảm giác hít thở không thông, khuôn mặt và con ngươi của cô đỏ lên, ngây ngốc nói: "Rất tốt a ——"
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền tức giận nhìn cô nói: "Nếu rất tốt, không cần sớm như vậy đã tới ——"
Tả An Na hiểu ý của hắn, biết hắn không muốn mình vì chuyện của hắn mà vất vả quá mức, bỏ quên tình yêu, cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Sáng nay lúc tôi tới, phát hiện bên ngoài cả đêm đã chuyển lạnh, đầu mùa đông thật là lạnh, phủ thêm một cái áo khoác bên ngoài đi, nghe bác sĩ nói, đúng lúc anh bị sốt, phải chăm sóc kỹ thân thể."
"Ừ ——" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời.
Tả An Na lập tức đi vào trong tủ áo, cầm một cái áo khoác màu đen dài tới đầu gối, đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, khoác lên cho hắn, quét nhẹ một vòng hai bả vai, lơ đãng nói: "Ngày hôm qua không biết Hạ Tuyết tiểu thư thế nào ——"
Hàn Văn Hạo nghe, không lên tiếng, chỉ tự mình sửa lại ống tay áo nói: "Đi thôi! Đến hiện trường cao ốc ——"
"Vâng! 3 giờ chiều nay, chúng ta chuẩn bị mở cuộc họp báo với các phóng viên, công bố mọi chuyện, sau khi họp xong, chúng ta đến bệnh viện, thăm người thân của nạn nhân ——8 giờ tối, đi thăm Hi Văn tiểu thư ——" Tả An Na lập tức nói.
"Đi thôi ——" vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng quét qua như một trận gió, đi ra khỏi phòng, Tả An Na đau lòng nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ tới đêm qua Hạ Tuyết vẫn không vào được, khó tránh khỏi tiếc nuối.
*****
Cô bé Hi Văn một mình ngồi trên giường bệnh, đang cầm một ly sữa nóng, vừa uống vừa nhìn mẹ, mặc áo ngủ, áo khoác rất dày sáng nay PAPA sai người đưa tới —— đầu tóc dài đêm qua không gội, giống như kẻ ngốc, ngồi bên giường bệnh, cầm dao nhọn và quả táo, nhìn bầu trời ảm đạm ngoài cửa sổ, gọt vỏ trái cây, vừa gọt vừa ngây ngốc nói: "Hôm nay rất lạnh, có phải mùa đông sắp tới hay không?"
Hi Văn không dám đáp lời của cô —— Sau đó nhìn mẹ ngây ngốc gọt hết vỏ quả táo, đặt trong cái đĩa thủy tinh xinh đẹp, rồi đem quả táo, ném vào trong thùng rác.
"Oh my God" Hi Văn có chút khó chịu cắn môi, nhìn mẹ, có chút không khách khí nói: "Mẹ —— Con có thể dễ dàng tha thứ IQ của mẹ thấp hơn con, nhưng con không thể tha thứ IQ của mẹ thấp hơn heo, điều này thật sự so với chuyện tối hôm qua mẹ dầm mưa, không gội đầu làm cho người ta khó chịu hơn —— Con muốn ăn quả táo á!"
"Tốt! Mẹ gọt cho con, muốn ăn táo đơn giản?" Hạ Tuyết muốn lấy thêm quả táo, nhưng táo đã bị mình gọt hết rồi, cô “a” một tiếng, ngạc nhiên kêu lên: "Táo của mẹ đâu rồi?"
“Tất cả táo trong thùng rác á!" Hi Văn lập tức để ly xuống, không thể nhịn được nữa nhìn mẹ nói: "Mẹ!! Rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Phiền quá à! Có phải mẹ lại gây gổ với cha hay không?"
"Cha của con không chịu gây gổ với mẹ!!" Cặp mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn Hi Văn, lại rơi nước mắt, có chút tức giận nói: "Hắn không muốn gặp mẹ!"
"Con biết hôm qua hắn không muốn gặp mẹ!! Vậy hôm nay mẹ đi tìm hắn là được rồi!!" Hi Văn thật cảm thấy người này rất ngốc, không thể nhịn được trừng mắt nhìn mẹ!