Cuối tháng năm, Lý Trình Tú thành công cho thuê ngôi nhà ở đảo Tần Hoàng kia, mỗi tháng lời được hai ngàn tám trăm tệ, Lý Trình Tú xem ra vô cùng hài lòng, Thiệu Quần ngồi trên ghế sô pha uống trà, bên khóe miệng không nhịn được cong lên mắng chú thỏ nhà mình đúng là đồ mê tiền.
Tháng ngày vẫn liên tục trôi qua, chỉ khác hiện tại người đưa rước Chính Chính đổi lại là Lý Trình Tú, lâu lâu Thiệu tướng quân nhớ cháu, nhà bên kia cũng sẽ gọi điện báo cho anh.
Thứ sáu nọ Thiệu Quần tăng ca, Lý Trìm Tú ôm túi quyết định dẫn Chính Chính đến công viên trò chơi, Thiệu Quần trước khi đi làm cũng lái xe chở cả hai đến quán KFC gần đó, bởi Chính Chính mới sáng ra đã đòi ăn bánh trứng.
"Hai ba con anh chơi xong gọi em, em tới đón anh."
"Không cần anh ngồi taxi về được rồi."
"Trên người có mang tiền theo không?"
L1 Trình Tú đeo cặp ở trước ngục mình, anh cúi đầu mở ngăn kéo: "Có đem."
Nói là Thiệu Quần nuôi anh một năm, thế nhưng từ sau khi anh cho người ta thuê nhà kia, anh liền bắt đầu dùng tiền của mình, Thiệu Quần cũng không nói gì, chỉ là buổi tối khi anh hỏi hai bố con muốn ăn gì, thì cả hai đều bắt đầu lên tiếng tranh nhau không hơn không kém.
"Trình Tú, em muốn ăn bò wagyu."
"Ba ba, con muốn ăn cherry."
"Trình Tú, em muốn ăn canh gà."
"Ba ba, cá chiên giòn."
"Trình Tú, hấp cua hoàng đế đi, mấy con bắt ở hồ Dương Trừng ấy, những con khác em không ăn đâu."
"Ba ba, phật nhảy tường, dùng gà vườn đi ạ, những con khác ăn không ngon."
"Hai bố con em có muốn mua hết cái chợ về đây hay không hả!"
Thiệu Quần gật gù hôn lên mặt con trai một cái, "Chơi xong gọi điện thoại cho bố nghe chưa?"
Chính Chính ôm cổ hắn: "Bố không chơi với con và ba ạ?"
"Hôm nay bố tăng ca, lần sau sẽ chơi với con."
Chính Chính giơ cánh tay bụ bẫm đem miếng bánh trứng đưa tới miệng Thiệu Quần đút bố ăn.
Lý Trình Tú nhắc nhở hắn: "Buổi trưa nhớ ăn cơm."
Thiệu Quần ngậm lấy miếng bánh trứng thơm phứt, còn được Chính Chính hôn một cái rõ kêu lên mặt.
Thiệu Quần thả con xuống: "Hai người ăn đi, em phải đi làm."
Buổi sáng trong cửa hàng KFC chưa có ai, Thiệu Quần nhìn Lý Trình Tú khiến anh không thèm nghĩ ngợi gì mà từ chối: "Không được."
Thiệu Quần lườm anh một cái: "Anh còn không hiểu chuyện bằng con nữa."
Thế là cái người trong lòng đang suy nghĩ đến việc"ngay cả con trai cũng biết hôn một cái chào buổi sáng" chỉ đành hầm hừ đi làm.
Ngoài cửa sổ sát đất sáng sủa kia, bóng người thẳng tắp của Thiệu Quần đứng ngoài cửa sổ.
Lúc Lý Trình Tú định thu hồi ánh mắt, Thiệu Quần đột nhiên xoay người lại, trở về chỗ cũ, sau đó Lý Trình Tú trơ mắt nhìn hắn đẩy cửa đi vào, bộ dạng như chốn không người đi đến bàn giữ lấy cằm anh hôn một cái: "Em đi nha."
Lần này đi thật, nhưng hành động kia khiến cho nhân viên phục vụ dọn dẹp vệ sinh bàn ăn kích động đến giậm chân.
Lý Trình Tú xoa miệng tức giận không thèm nhìn bóng lưng Thiệu Quần, đã nói bên ngoài chú ý một chút mà chẳng chịu nghe!
Chính Chính không chút kinh ngạc chìa bánh trứng cho Lý Trình Tú: "Ba ba ăn đi."
Khu vui chơi mở cửa lúc chín giờ ba mươi, bé con tinh lực dồi dào, chỉ trong buổi sáng, hết ngồi tàu hỏa khám phá rừng dạo một vòng, bướng bỉnh đòi vào hồ bơi trẻ em nghịch nước.
Lý Trình Tú bị bé con hành đến mệt lả, Chính Chính vẫn chưa chịu dừng mà quơ tay nhỏ liên tục kêu ba ba ba ba chơi xe điện đụng.
Mười hai giờ trưa, Lý Trình Tú dẫn Chính Chính đi ăn cơm, trong khu vui chơi có một khách sạn, Lý Trình Tú sợ Chính Chính bị lạc cho nên ẵm lấy con đến nhà ăn, trong lúc đi lấy bánh ngọt thì nghe thấy phía xa có tiếng khóc của một bé gái.
Lý Trình Tú nghe tiếng quay đầu lại, ngây ngẩn cả người.
Đó chính là Thiệu Văn cùng Nhân Nhân, anh có gặp qua Nhân Nhân một hai lần, cô bé là con gái của Thiệu Văn, lớn hơn Chính Chính bảy tuổi, cực kỳ lễ phép.
Lần đầu tiên anh về nhà họ, Nhân Nhân từng hỏi Thiệu Nặc nên gọi anh bằng gì, sau khi Thiệu Nặc bảo cô bé xưng cậu, cô bé cũng ngoan ngoãn gọi theo.
Cô bé có vẻ thích cô Thiệu Nặc hơn mẹ mình, Thiệu Văn bảo cô bé gọi anh là chú, ấy vậy mà Nhân Nhân nghe theo cô mình: "Con gọi cậu là cậu nhỏ nha."
Chính Chính ôm Lý Trình Tú hỏi han: "Sao chị Nhân Nhân lại khóc vậy ạ?"
Từ phía xa, Lý Trình Tú nghe thấy giọng điệu oan ức lên án của cô bé: "Mẹ làm gì bận bịu suốt ngày! Mẹ đã đồng ý với con rồi! Tại sao mới chơi ba tiếng muốn đi chứ?"
Lý Trình Tú nhìn thấy Thiệu Văn có chút khó xử ngồi xổm xuống: "Mẹ xin lỗi, hôm nay chúng ta tạm thời về đã, lần sau mẹ chơi với con được không?"
Nhân Nhân hất tay mẹ ra: "Lúc nào cũng lần sau lần sau, còn không bảo giờ tin lời mẹ nữa! Lần sau này mẹ đã nói từ năm ngoái rồi! Rốt cuộc lúc nào cũng vậy, vậy mẹ hứa làm gì?"
"Vậy mẹ đi làm đi, còn tự mình chơi cũng được, con không cần mẹ lo!"
Thiệu Văn bị mọi người bu quanh nhìn, trong lòng vừa giận vừa thẹn, mặc dù cô là con gái của Thiệu tướng quân, nhưng trên sự nghiệp vẫn có chút cảm tình, những người đàn ông kia luôn rình rập cướp mất chuyện làm ăn của mình.
Cô nhớ lúc mình mang thai Nhân Nhân, tất cả hạng mục trong tay đều chuyển sang cho chồng, kết quả cô vừa ở cữ xong, nhà chồng cứ thế mà nuốt hết những hạng mục đó, còn muốn chiếm luôn cổ phần của cô.
Dựa vào gì chứ, cũng bởi vì cô là phụ nữ, gả cho hắn sinh con còn chưa đủ, phải chắp tay dâng tất cả mọi thứ của mình cho cả hắn luôn sao?
Bản thân cô cầm thứ gì đó về nhà, thì nhà chồng cũng nói là tính toán chi li, nói là vợ chồng sinh sống phân biệt như vậy làm cái gì?
Câu mà Thiệu Văn từng nói chợt vang vọng trong đầu: "Cùng là người một nhà, sao mẹ chồng bà không lấy danh nghĩa chia cổ phần cho tôi?"
Chính là từ thời khắc này, quan hệ vợ chồng đã trở nên xa cách ngàn dặm, Thiệu Văn thực sự cũng không còn hy vọng gì trước mối quan hệ này, chỉ ngại gia thế hai nhà căng thẳng bắt đầu tình hình sống không ra sống chết không ra chết mà thôi.
Cô chẳng có ai để dựa vào, Thiệu Vũ Thiệu Nặc đứa thì ôn hòa không tranh với đời, đứa thì thô bạo nghênh ngàng.
Nếu như cô ngã xuống, cuộc sống của hai đứa này sẽ không còn được như bây giờ, cô còn có con gái, cô không muốn sinh nữa, nhưng bên nhà chồng không nghĩ giống cô, một ngày nào đó nếu như chồng cô ôm con riêng về, hoặc là bọn họ ly hôn hắn cưới người khác sinh con trai, thì di sản kia có mấy phần là của Nhân Nhân đây?
Người vây xem mỗi lúc một nhiều, Thiệu Văn vẫn đang cố kiềm chế tâm trạng hiện tại đã bắt đầu muốn bộc phát hung hăng nắm tay con gái mình kéo ra ngoài.
Nhân Nhân giãy dụa liên tục, lời nói bắt đầu tuôn ra mà chẳng thèm nghĩ ngợi: "Mẹ đi đi con không cần mẹ nữa! Mẹ chỉ biết công việc chỉ biết tiền mà thôi! Con không đi với mẹ nữa!"
Viền mắt Thiệu Văn đỏ chót, nàng tức giận, song cũng đau lòng, sự ưu tú của cô, nay đã bị con gái ruột của mình nói như vậy trước mặt mọi người, có khác gì đánh một cái bạt tai vào mặt nàng chứ.
Lý Trình Tú thấy tình hình không ổn, cũng không kịp nhớ những bất hòa giữa mình và Thiệu Văn mà nhanh chóng ôm Chính Chính đi qua giải vây: "Thiệu tổng chị cứ đi làm đi, đúng lúc chiều nay tôi rảnh, để tôi trông con bé."
Nhân Nhân nhìn thấy người quen liền hệt như van xả nước, nhào vào lòng anh khóc oà lên.
Lý Trình Tú thả Chính Chính xuống, bé con vừa đặt chân xuống liền nắm tay Nhân Nhân: "Chị đừng khóc, để em dẫn chị đi chơi nha."
Thiệu Văn khổ tâm nhíu mày, hiện tại chỉ đành cứng nhắc nói câu cảm ơn, sau đó rời đi.
Lý Trình Tú nhìn bóng lưng của cô một lúc, sau đó mới xoa đầu Nhân Nhân dỗ dành: "Đừng khóc, để cậu dẫn con đi ăn."
Tâm trạng con nít tới nhanh đi cũng nhanh, Lý Trình Tú lấy hai miếng bánh ngọt cho hai đứa nhỏ.
Chính Chính vừa ăn vừa ôm Nhân Nhân bị bô nói mấy thứ thú vị ngồi xe tàu hỏa dạo rừng lúc sáng, Nhân Nhân nghe đến mặt mày hớn hở ôm bé con ngồi ở trên đùi đút bánh cho bé ăn.
Buổi chiều anh dẫn hai đứa chơi mấy trò chơi, sau đó qua khu lưu niệm mua chiếc máy ảnh chụp cả xấp hình polaroid.
"Cậu nhỏ ơi lần sau cậu đến đây có thể dẫn con theo không ạ?"
"Được chứ, lần sau còn cứ gọi điện thoại cho cậu, cậu tới đón con."
"Vậy chủ nhật tuần này con có thể qua nhà cậu ăn cơm không? Con muốn ăn món mà cậu hầm bằng nước dừa, bên trong còn có măng chua, lá sen bọc lại ạ?"
"Gà hầm sen đúng không?"
"Dạ đúng con muốn ăn món đó!"
"Vậy cậu làm cho con ăn."
Lý Trình Tú một bên chơi cùng hai đứa một bên cho gửi mấy tấm ảnh chụp cho Thiệu Quần, hơn bảy giờ tối, mặt trời xuống núi, công viên trò chơi sáng đèn, Lý Trình Tú dân hai đứa đi chơi vòng quay ngựa gỗ, loại vòng quay này có ghế dựa nên cực kỳ an toàn, Nhân Nhân và Chính Chính ngồi kế nhau, Lý Trình Tú đứng bên ngoài ôm túi chụp hình cho hai đứa, sau đó nhân lúc có chút rảnh gọi điện cho Thiệu Quần: "Thiệu Quần, tối nay em không cần đón anh, em đi siêu thị mua giúp anh cá diêu hồng và măng chua, anh sợ mình đi trễ quá hết hàng."
"Mua măng chua làm gì?! Cái đó khó ngửi muốn chết! Ai ăn đâu?"
"Nhân Nhân muốn ăn gà với măng chua, sẵn tiện em vào chợ mua ngó sen, ngày mai làm cho Chính Chính ăn, Chính Chính còn muốn ăn pudding dừa hình thỏ con nữa, em mua giúp anh nước cốt dừa luôn nha."
"Em muốn ăn sườn non sao không thấy anh ra ngoài mua làm cho em!"
"Thiệu Quần, em bao nhiêu tuổi rồi, đừng quậy, em tan làm tranh thủ mua đó, cửa hàng kia chín giờ đóng cửa rồi."
Lý Trình Tú cúp điện thoại bỏ vào túi, thoáng nhìn trước mặt phát hiện bên cạnh mình có thêm một người, không biết Thiệu Văn đến đây từ lúc nào.
Lý Trình Tú đặt camera xuống không chụp nữa lên tiếng chào hỏi, sau đó mở túi ra lấy tất cả những tấm ảnh chụp Nhân Nhân đưa cho cô.
"Tôi có chụp hình hai đứa, chị có muốn xem không?"
Thiệu Văn thần sắc phức tạp nhìn anh, một lát sau mới nói: "Cậu biết chuyện lần trước Chính Chính bị bắt cóc có liên quan tới tôi chưa.
"
Lý Trình Tú cầm lấy bức ảnh:"Thiệu Quần có nói cho tôi biết rồi."
"Cậu có để bụng không "
Lý Trình Tú lặng lẽ đưa tấm ảnh kia cho cô: "Thật ra có chút để bụng,thế nhưng chị là chị gái của Thiệu Quần, tôi và Thiệu Quần thật lòng bên nhau, cho nên sẽ không tính toán."
Đèn neon đỏ xanh lấp loé, phía sau là tiếng cười cười nói nói của bọn nhỏ, Thiệu Văn thu hồi ánh mắt: "Nếu như cậu còn vương vấn công ty kia, tôi có thể mua lại cho cậu làm chủ."
"Thiệu tổng, nếu chị muốn xin lỗi chỉ cần nói thẳng ra là được, đối với Nhân Nhân cũng vậy, có một số chuyện thực ra chị có thể trực tiếp nói cho cô bé nghe, Nhân Nhân là cô bé hiểu chuyện, chỉ cần chị nói với bé, cô bé sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chị."
Thiệu Văn cau mày, "Tôi không có nỗi khổ tâm nào hết."
Lý Trình Tú không nói nữa, giơ tay vẫy vẫy hai đứa nhỏ, Thiệu Văn lái xe đưa mọi người về.
Lý Trình Tú nói: "Thiệu tổng sau này lái xe đừng mang giày cao gót."
"Cậu bớt quản đi, ôm Chính Chính đàng hoàng là được." Thiệu Văn thong thả thắt dây an toàn.
Lý Trình Tú bĩu môi, ôm Chính Chính thắt chặt dây an toàn, lúc Thiệu Văn đưa bọn họ về nhà vừa lúc gặp được Thiệu Quần ở dưới lầu.
Thiệu Quần chờ Lý Trình Tú đi tới liền chặn cô lại: "Chị lại bắt nạt anh ấy sao?"
Thiệu Văn lườm hắn một cái: "Đúng vậy, chị nhét cậu ta vào trong xe đánh một trận cho đã rồi."
Cửa xe ầm một tiếng bị lực mạnh đóng sầm lại, Thiệu Văn nghênh ngang rời đi.
Thiệu Quần xách cá cùng thịt gà vội vội vàng vàng lên lầu: "Chị em có đánh anh thật không!"
"Không có." Lý Trình Tú cúi đầu kiểm tiền, tính toán hôm nay dùng hết bao nhiêu: "Em mua măng mua chưa?"
"Không có, bán hết rồi."
Một công tử như hắn sao mua măng chua được chứ, bộ tẩy trang thế nào cũng bị mùi kính dị kia ám mùi cho mà xem..