– Được rồi! Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, việc cấp bách là chọn ra một chủ tịch thị trấn tốt để tiếp tục dẫn dắt nhân dân thị trấn Lâm Tuyền bước ra khỏi đói nghèo, làm tốt công tác của đập Thiên Thủy.
Lý Hồng Dương trong lòng cả kinh thầm mắng nói:
– Mẹ kiếp! Tên này cũng biết trả đũa đấy, kiếp trước không biết có phải là Trư Bát Giới chuyển thế không.
Cho nên dứt khoát di chuyển mục tiêu, vung tay lên đưa ra vấn đề này, trước tiên giành lấy vị trí chủ tịch thị trấn vào tay rồi hãy nói. Nếu ôm hết cả ghế chủ tịch thị trấn, bí thư vào trong tay, vậy thì cái xó xỉnh hẻo lánh đó hoàn toàn trở thành thiên hạ của mình rồi, Trước kia mặc dù nói Tần Chí Minh vẫn có thể nắm giữ đại cục nhưng có một Ngô Tín Dân ở đấy thì lúc nào cũng cảm thấy giống như ruột như lửa đốt, không thoải mái.
Lần này họ Ngô đó chết thật sự rất đúng lúc, tạo cho Lý Hồng Dương cơ hội nắm toàn bộ thị trấn Lâm Tuyền vào tay. Vì vậy nhìn từ kết cấu trước đó, Lý Hồng Dương rất tin tưởng, Trương Tào Trung đề cử sai người nên chắc chắn không còn thái độ cứng rắn được nữa.
Mà trên tay mình còn có một phiếu của phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tuấn Thần, Trưởng ban tuyên truyền Khổng Lệ Châu, Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch, cộng thêm một phiếu của mình, tổng cộng có bốn phiếu chắc chắn.
Còn bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa thì ngay cả tổ chức nhân sự cũng không đến lượt, chỉ là một tư lệnh không quân đáng thương, nên bình thường bỏ phiếu vẫn có khuynh hướng nghiêng về bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương. Tạ Dương của huyện đội bình thường đều là bỏ phiếu trắng, giữ trung lập.
Phía Trương Tào Trung nhiều nhất là ba phiếu, cho nên về cơ bản, lão cũng không tạo ra được sóng gió gì.
Trương Tào Trung đợi hồi lâu mà không ai lên tiếng, đoán chừng đang tính toán được mất, chọn người.
– Thị trấn Lâm Tuyền là thị trấn lớn thứ hai của huyện chúng ta, tốt nhất là chọn ngay trong những phó chủ tịch của thị trấn Lâm Tuyền là tốt nhất. Chủ yếu vì cán bộ trong thị trấn tương đối thành thạo công việc, ngay từ đầu đã có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác, sớm loại bỏ được những ảnh hưởng tiêu cực mà chủ tịch Ngô ra đi gây cho thị trấn Lâm Tuyền.
Phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tuấn Thần nói vẻ nghiêm túc.
– Đúng! Suy nghĩ của lão Tiếu rất đúng. Lão Giang, anh là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, tương đối quen thuộc thị trấn Lâm Tuyền, nói một chút tình hình cán bộ của thị trấn Lâm Tuyền đi.
Lý Hồng Dương quay sang nói với Giang Á Trạch.
– Hừ! Diễn trò kẻ tung người hứng như vậy ai mà chẳng làm được?
Trương Tào Trung cười lạnh trong lòng, đây rõ ràng là tính toán cả rồi, đoán chừng trước đó cũng đã diễn thử.
– Thích hợp với điều kiện của Thị trấn Lâm Tuyền chính là phó chủ tịch quản lý công nghiệp, ủy viên đảng ủy thị trấn Tống Ninh Giang. Đồng chí này từ trước đến nay biểu hiện rất tốt, kể từ khi anh ta được phân công quản lý công nghiệp thị trấn Lâm Tuyền đến nay chưa được 2 năm mà chỉ số công nghiệp của thị trấn đã gần gấp đôi, là một nhân tài.
Giang Á Trạch đương nhiên cũng nói cho có vẻ.
– Không sai! Năm ngoái đài truyền hình thành phố còn đến thị trấn Lâm Tuyền chụp ảnh về ‘Xưởng thép Kim Ngưu’. Lúc đó tôi cũng đi cùng, phó Chủ tịch thành phố Vương luôn khen Tống Ninh Giang là một phó chủ tịch năng động!
Đúng lúc đó, Trưởng ban tuyên truyền Khổng Lệ Châu chen ngang một câu.
– Khen cái rắm! Xưởng thép đó vì ô nhiễm nghiêm trọng, trong thành phố sớm có tin đồn phải đóng cửa rồi.
Trương Tào Trung chửi thầm, tuy nhiên mặc dù xưởng thép đó ô nhiễm nghiêm trọng nhưng thực sự đã giải quyết được công ăn việc làm cho gần 200 công nhân và cũng tăng thêm không ít hiệu quả và lợi ích tài chính của huyện.
Trương Tào Trung là một chủ tịch huyện, đương nhiên cũng không thể bỏ qua tiền, còn về ô nhiễm thì ai mà quản được nhiều như vậy. Chuyện trái đất nóng lên ít ra cũng là chuyện của ngàn năm sau, không phải việc của mình. Vì ô nhiễm mà đói bụng thì e là một số người của huyện Ngư Dương và thị trấn Lâm Tuyền sẽ gây chuyện, chỉ tính 200 công nhân và người nhà, người thân đã không dưới ngàn người là đủ náo loạn lên rồi.
Cho nên mặc dù trong lòng chửi bới nhưng miệng Trương Tào Trung vẫn ngậm tăm.
– Đúng! Tống Ninh Giang là một đồng chí tốt, một lòng vì công tác. Rất tốt!- Lý Hồng Dương mở miệng chốt hạ, đảo mắt nhìn quanh một vòng nói:
– Lão Tào, lão Chung, các anh cũng nói đi.
– Đúng! Thành tích của Tống Ninh Giang quá rõ ràng, tôi không có gì để nói. Nhưng tôi cảm thấy thị trấn Lâm Tuyền hình như có một người thích hợp hơn anh ta, đó là đồng chí Thái Đại Giang quản lý đảng ủy khối. Tôi nghĩ mọi người trong cuộc họp này cũng không xa lạ đồng chí này. Một lòng vì công việc của đảng, chịu thương chịu khó. Mặc dù quản lý công tác đảng nhưng đồng chí không sợ khổ, không sợ mệt, việc gì cũng làm. Dưới sự dẫn dắt của đồng chí, các mục sự nghiệp của thị trấn Lâm Tuyền đều bước lên bậc thang mới. Nông dân có thừa lương thực, hộ gia đình có thịt ăn. Thu nhập thuần túy từ nông nghiệp tăng gần gấp đôi so với năm ngoái …
Trương Tào Trung nói văng cả nước miếng làm cho Tiếu Tuấn Thuần ngồi bên cạnh tức đến mức chỉ muốn nắm một đống khăn giấy nhét vào miệng gã.
Trong bộ máy chính quyền, Tiếu Tuấn Thần là phó chủ tịch thường vụ huyện lẽ ra phải gánh trọng trách nhưng Tiếu Tuấn Thần phần lớn thời gian đều bỏ phiếu cho Lý Hồng Dương nên Trương Tào Trung đương nhiên là xem gã là người của Lý Hồng Dương.
Vì vậy phó chủ tịch thường vụ huyện Tiếu Tuấn Thần không được trọng dụng, thậm chí không bằng cả một phó chủ tịch không vào thường ủy. Tất cả những bộ phận tốt đều bị Trương Tào Trung giao cho cấp dưới của mình, chỉ để lại mấy đơn vị nghèo như cục dân vận, cục thủy sản, cục chăn nuôi… cho gã quản lý.
– Chủ tịch Trương nói cũng không đúng hoàn toàn. Mấy tháng trước có người tố cáo Thái Đại Giang tham ô, nhận hối lộ, bày ra một mớ chứng cứ. Cuối cùng ủy ban kỷ luật huyện kiểm chứng mới biết đồng chí Thái Đại Giang là một người vô cùng giản dị, chỉ có mấy trăm đồng tiền lương còn bỏ ra một nửa giúp đỡ mấy cháu nhỏ nhà nghèo đi học. Đây là chuyện vô cùng không đơn giản, ngay như tôi cũng khó làm được.
Bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà lập tức thêu hoa trên gấm.
– Diễn! Diễn! Trò tung hứng này quá quen rồi.
Lý Hồng Dương cười lạnh nhủ thầm – Nếu không phải ủy ban kỷ luật các ngươi che giấu, Thái Đại Giang chắc đã sớm vào cục cảnh sát rồi. Chết tiệt, lẽ ra ban đầu không nên nương tay-.
– Đuợc rồi! Nếu đã có hai người được đề cử thì các thưởng ủy theo nguyên tắc tổ chức giơ tay biểu quyết đi! Các đồng chí, chúng ta chĩ khẽ giơ tay nhưng lại liên quan tới tương lai của thị trấn Lâm Tuyền, liên quan hệ cuộc sống của gần 6 vạn người dân thị trấn Lâm Tuyền, phải thận trọng, phải rất thận trọng.
Lý Hồng Dương nói tràn đầy tự tin:
– Giơ tay đồng ý Tống Ninh Giang làm chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
Nói xong, lão giành giơ tay đầu tiên. Tiếp theo không hề bất ngờ là ba người Tiếu Tuấn Thần, Lỗ Lệ Châu, Giang Á Trạch cũng lập tức giơ tay theo.
Kỳ quái là bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa lần này lại không giơ tay, bản mặt cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lý Hồng Dương nhìn mấy lần nhưng lão cứ nhìn thẳng vào Trương Tào Trung ở đối diện giống như Trương Tào Trung là một người đẹp đáng ngắm vậy.
Huyện đội trưởng Tạ Cường từ trước đến giờ luôn bỏ phiếu trắng nên Lý Hồng Dương không hề nhìn về phía lão, biết rằng có nhìn cũng không tác dụng gì.
– Không quá bán, xem ra Tống Ninh Giang còn phải cố gắng. Bí thư Lý, anh xem có nên giơ tay biểu quyết cho Thái Đại Giang không?
Trương Tào Trung cười thầm hỏi.
– Được! Giơ tay đồng ý cho Thái Đại Giang.
Lý Hồng Dương uể oải nói, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng dựa vào ba phiếu của phe Trương Tào Trung cũng không thể đạt được một nửa cho nên cũng không hoang mang,
Còn có vẻ hơi châm chọc nhìn chằm chằm vào Trương Tào Trung, ý nói là người của ông đây không qua chẳng lẽ người của mày có thể qua được sao? Đợi lát nữa câu kết với lão Chung không phải sẽ giải quyết được sao.
– Tôi ủng hộ đồng chí Thái Đại Giang.
Trương Tào Trung giành giơ tay lên trước tiên. Không nghi ngờ gì là Chu Trường Hà, Phí Mặc cũng giơ tay.
Khiến Lý Hồng Dương mở rộng tầm mắt chính là Chung Minh Nghĩa do dự một chút cũng chậm rãi giơ tay lên. Trong lòng Lý Hồng Dương bắt đầu sôi trào, hưng hăng mắng thầm:
– Chuyện gì thế? Lão Chung khốn khiếp không phải muốn đưa tang người thân chứ?
Đương nhiên là đám người Tiếu Tuấn Thần thuộc phe Lý Hồng Dương cũng trợn tròn mắt không thể tin nổi.
Nhưng cho dù cộng thêm một phiếu của Chung Minh Nghĩa cũng mới được 4 phiếu, đồng dạng cũng không quá bán. Đúng lúc Lý Hồng Dương đang muốn nói ‘Cũng không quá bán, vô hiệu’ thì chuyện khiến y sặc máu phát sinh, huyện đội trưởng Tạ Cường vốn từ trước đến giờ đều bỏ phiếu trắng bây giờ lại cứ thế chậm rãi giơ tay lên.
Bàn tay chậm rãi giơ lên đó giống như một mũi đao đâm vào trái tim của Lý Hồng Dương, tuy nhiên nó cũng rất nặng nề, còn Tạ Cường thì cười gượng, trong lòng nói thầm.
: – Ài! Lão Lý, thật xin lỗi. Chỉ tại Thái Đại Giang là bạn học cũ của tôi, hơn nữa khi còn nhỏ có bạn học khác ức hiếp tôi ốm yếu đều là hắn đứng ra gánh trách nhiệm! Không còn cách nào khác! Lần trước họp lớp mới nhớ ra, cũng không thể để bạn học mắng tôi là đồ bỏ đi. Cho nên lần này…
Trong lòng của Tạ Cường suy nghĩ phức tạp, hắn vốn chỉ đứng muốn trung dung, lần này e là sẽ đắc tội lớn với Lý Hồng Dương, gặp phải phiền phức lớn rồi!
Tuy nhiên nghĩ lại thì huyện đội của mình thuộc về lực lượng vũ trang của quốc gia, nơi bình thường không thể nhúng tay vào. Lý Hồng Dương nhiều nhất chỉ làm chút ngáng chân, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nghĩ thông suốt rồi nên trong lòng y cũng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng để coi như không thì dĩ nhiên không thể. Lý Hồng Dương không quản được mình nhưng chẳng phải mình còn có rất nhiều bà con sao, Tạ Cường giờ chỉ canh cánh chuyện đó.
“ Sống trong giang hồ, mọi chuyện không phải do mình quyết định”, lúc này Tạ Cường mới hiểu sâu sắc điều đó.
Tuy nhiên sau khi Thái Đại Giang thăng chức, vị trí phó bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền được Tống Ninh Giang tiếp nhận, Trương Tào Trung cũng không dám làm gì quá đáng, dù sao Lý Hồng Dương cũng là bí thư, nếu chọc hắn quá mức để cá chết lưới rách thì mọi người đều không có được lợi ích gì.
Chỉ có Lý Hồng Dương là hơi buồn bực, mặc dù nói bên mình đoạt lại được vị trí phó bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền, nhưng vị trí phó chủ tịch thị trấn phụ trách công nghiệp cộng với ủy viên tuyên truyền mà Tống Ninh Giang để lại lại bị phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài của thị trấn Giác Lâm lấy mất.
Đương nhiên đây cũng là do đám người Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa ủng hộ, nhưng huyện đội trưởng lão Tạ lại bỏ phiếu trắng. Vốn Lý Hồng Dương còn muốn đem vị trí này cho bên mình vướng Trương Tào Trung đứng ở đó, bất đắc dĩ phải đổi lại vị trí phó bí thư đảng ủy, nếu không chuyện Tống Ninh Giang lên chức phó bí thư đảng ủy đoán chừng cũng thất bại, hoặc là chẳng bên nào giành được gì cả.
Kết thúc hội nghị thường vụ lần này, Trương Tào Trung coi như thắng lợi toàn diện, y đương nhiên là vui vẻ ra khỏi phòng họp. Về phần Lý Hồng Dương trên mặt cũng không nhìn ra biểu hiện gì, nhưng sự mất mác trong lòng kẻ ngốc cũng đoán ra được.
Vừa về tới phòng làm việc thì nghe “ầm” một tiếng, Lý Hồng Dương đã đập vỡ cái chén uống nước.
– Đồ chó hoang khốn khiếp, lại âm hiểm như vậy, mình quá sơ suất rồi. Xem ra sau này Tần Chí Minh ở thị trấn Lâm Tuyền sẽ có phiền phức, phải điện thoại cho hắn một cái đã.
Văng tục mấy câu, Lý Hồng Dương đặt mông ngồi trên chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực, phiền não gọi điện thoại:
– Chí Minh à! Hội nghị thường vụ bị lão Tào chơi khăm rồi. Lão Chung, lão Tạ cũng bị bọn họ lợi dụng, đoán chừng cũng là tạm thời tổ chức thành đoàn thể lợi ích, cũng không cần hoang mang quá. Chỉ là hiện tại Thái Đại Giang làm chủ tịch thị trấn, còn Diệp Mậu Tài vốn là phó chủ tịch thị trấn Giác Lâm lại được bọn họ ủng hộ thành ủy viên đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền các cậu, đoán chừng cũng sẽ nghiêng về hướng Thái Đại Giang. Nhưng may mà đẩy được Ninh Giang lên vị trí bí thư đảng ủy, cậu cần phải cẩn thận một chút…
Tần Chí Minh là người trung thành với Lý Hồng Dương nên hắn cũng không giấu diếm, để Tần Chí Minh có thời gian chuẩn bị, là tâm phúc của mình thì dù sao vẫn phải tín nhiệm.
– Vâng, bí thư Lý, trong lòng tôi đã có tính toán rồi, tuyệt đối không để anh thất vọng, thị trấn Lâm Tuyền vẫn là thiên hạ của chúng ta.
Tần Chí Minh biểu hiện trung thành lẫn quyết tâm.
– A! Còn có một chuyện nữa, thôn đập Thiên Thủy, cậu rốt cuộc là xử lý như thế nào. Ở đó hiện tại rất nhạy cảm, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện. Lúc nào cậu cũng phải hết sức chú ý, không thể lại để xảy ra sơ sót gì. Lần này ồn ào lên tận báo tỉnh, ảnh hưởng cực xấu.
Lý Hồng Dương hơi có chút tức giận.
– Bí thư Lý, tôi…tôi đã sắp xếp tổ công tác tới đập nước Thiên Thủy làm một số công tác trù bị tiền trạm để bầu ra trưởng thôn rồi.
Tần Chí Minh cũng không quá lo lắng về việc này.
– Tốt! Biện pháp này rất tốt. Đối với tổ công tác cần phải ủng hộ, cần tiền có tiền, cần người cho người, cần quan cho quan. Mục tiêu duy nhất chính là làm tốt công tác của thôn.
Lý Hồng Dương thả lỏng một chút tâm tư, trầm tư một lát lại hỏi:
– Chí Minh, tổ trưởng tổ công tác cần phải chọn lựa cẩn thận.
– Tổ trưởng tổ công tác, tôi…tôi đã kêu một thằng nhóc tên là Diệp Phàm mới tốt nghiệp đảm nhận, đây cũng là quyết định của đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền…
Tần Chí Minh trong lòng trầm xuống đoán chừng sắp bị ăn chửi rồi.
Quả nhiên!
– Hồ đồ! Thôn đập Thiên Thủy là thôn gì, lẽ nào cậu không rõ hay sao? Đừng bảo là một đứa con nít vừa mới tốt nghiệp, cho dù cử một chủ tịch thị trấn chủ chính một phương đầy kinh nghiệm đi giải quyết cũng khó khăn, Ngô Tín Dân không phải là một ví dụ rất tốt sao? Tôi không muốn nhìn thấy lại có thêm một người bệnh thần kinh xuất hiện. Lập tức đổi một người đắc lực tới đi, nói là nếu làm tốt công việc thì Huyện ủy sẽ tăng một cấp, hơn nữa là chức vụ thực sự.
Lý Hồng Dương tức giận, khẩu khí vô cùng nghiêm nghị.
– Bí thư Lý, ngài nghe tôi nói trước đã, là như vậy. Thằng nhóc đó tên là Diệp Phàm, tốt nghiệp đại học Hải Giang, còn là nhân mà tài huyện ủy lần này mời từ thành phố Mặc Hương tới. Lúc ban đầu tôi cũng rất lo lắng, anh cũng biết đấy, thôn đập Thiên Thủy là nơi không có ai đến, ai ngờ tiểu tử này cũng rất khá, vừa đến ngay tối hôm đó liền mở một cuộc họp, lại có thể lợi lòng hiếu thắng của ba đại gia tộc Ngô, Lý, Diệp trong thôn để làm một chuyện đại sự trong thôn…Ha ha, không đơn giản, thật sự là không ngờ tới!-
Tần Chí Minh đoán chừng sớm đã có được tin tức cặn kẽ từ chỗ Lý Xuân Thủy, ban đầu bị Thái Đại Giang đùa giỡn mình, cháu gái bà con xa Lý Xuân Thủy bị điều tới tổ công tác đập nước Thiên Thủy, trong lòng còn có chút cảm thấy mất mặt. Nhưng sau chuyện này cảm thấy sắp xếp tai mắt trong tổ công tác cũng là rất tốt, dễ dàng cho bản thân bất cứ lúc nào cũng nắm bắt được tình hình hoạt động của tổ công tác.
– A! Làm chuyện đại sự, ở đó có thể làm được chuyện đại sự gì chứ? Hơn nữa mới có một ngày.
Lý Hồng Dương nghi ngờ, nhưng hắn cảm thấy Tần Chí Minh có lẽ sẽ không dám lừa gạt mình.
– Là như vậy, bí thư Lý, Diệp Phàm đó vừa đến thôn đập Thiên thủy, buổi tối đã mở cuộc họp rồi…
Tần Chí Minh đem chuyện Diệp Phàm sửa chữa trường học kể hết, cả chuyện đánh Lý Đức Quý của thị trấn Lâm Tuyền.
– Được! Thằng ranh này đầu óc linh hoạt, có quyết đoán, Tiểu Tần, cậu phải quan sát cẩn thận, xem xem có thể có tiền đồ bồi dưỡng không.
Lý Hồng Dương trút bỏ một nửa tâm tư nhưng nói lại: Tuy nhiên nếu không được phải lập tức đổi người.