Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Diệp Phàm nói xong liền nâng chén tự phạt, uống một hơi luôn 6 chén rượu.

– Tửu lượng của cậu không tệ!

Trương Tân Huy nói với Diệp Phàm:

– Tôi phụ trách giao thông, việc sửa chữa trường học phải đi tìm phó huyện trưởng Cố. Nhưng có Triệu đại thần tài ở đây, cậu có thể hỏi luôn ông ấy vấn đề này cũng được! Ha ha…-

Trương Tân Huy nở một nụ cười hiếm có, cũng bớt lãnh đạm hơn một chút.

– Ông bạn học cũ, tôi thấy ông như vậy là không được. Quản lý giao thông lẽ nào nông thôn không cần sửa đường sao? Tiểu Diệp, đường đến trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy các cậu cũng cần phải tu sửa rồi, vừa may có chủ tịch Trương ở đây, lúc này không cấp một chút phí sửa đường thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ? Ha ha, hơn nữa tôi chỉ là người quản lý chứ không có quyền sử dụng tiền, quyết định vẫn là nằm trong tay mấy vị lãnh đạo.

Cục trưởng Triệu đắc ý đá bóng sang sân phó Phó Chủ tịch Trương. Hai người Triệu Bính Kiến và Trương Tân Huy là bạn học nên nói chuyện cũng rất thoải mái, không hề có giọng phân biệt cấp trên cấp dưới gì cả.

– Được lắm cái lão Triệu kia, có phải muốn trả đũa tôi không? Nhưng chúng tôi chỉ quản lý sửa đường đường cấp ba và cấp bốn, ít nhất cũng phải từ cấp thị trấn trở lên chứ bình thường đường thôn thì…-

Trương Tân Huy mới nói đến đây, đoán chừng đang tìm vài lý do để từ chối thì bị một câu nói của Hiệu trưởng Trương Gia Lâm phá hỏng.

– Chú út, cháu muốn có 5000 tệ, chú có cấp hay không.

Trương Gia Lâm nói rất ngang ngạnh không cho có đường lui, không giống như đi xin xỏ người khác mà ngược lại giống như bức cung.

– 5000 tệ, ở chỗ các cháu cũng không phải là đường cấp hai cấp ba gì cả, quá nhiều rồi…

Trương Tân Huy ý chừng là muốn giảm một chút.

– Không cấp thì cháu đi đây.

Trương Gia Lâm đứng lên, phủi phủi lỗ thủng kỳ quái trên quần.

– Được rồi, cháu xem đó, muốn nói cũng không được. Năm nghìn thì năm nghìn, cháu thật nên thay đổi tính tình đi. Ai! Gia Lâm, ngồi xuống nói chuyện với chú đã.

Nhìn thấy lỗ thủng trên quần Trương Gia Lâm, Trương Tân Huy rõ ràng là chấn động, dù cố gắng che giấu nhưng trên mặt vẫn để lộ vẻ thương xót. Ông ta thấy Trương Gia Lâm ngồi xuống liền cầm chén rượu cùng uống với anh ta.

– Ha ha! Chủ tịch Trương đã cho năm nghìn tệ, tôi cũng không thể không bỏ ra cái gì, bằng không Khả Hinh sẽ…

Triệu cục trưởng liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy ẩn ý, cười nói:

– Như vậy đi, vừa rồi nhìn thấy Tiểu Diệp uống liên tiếp 12 chén mà mặt không đổi sắc, vậy chúng ta đánh cuộc một phen, số lúc trước tính là một ngàn tệ, tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu. Một chén rượu 10 đồng, cậu có thể uống được bao nhiêu tôi sẽ tính cho cậu bấy nhiêu.

Triệu cục trưởng không ngừng đắc ý sờ sờ bụng bia của mình thầm nghĩ:

– Con bé Khả Hinh này, bình thường cao ngạo như thiên nga, hôm nay ta khiến cho anh chàng Diệp của nó phải say không biết gì, vậy có trò hay để xem rồi, hắc hắc…

– Khả Hinh, hình như là tên người, không biết là ai?

Diệp Phàm suy nghĩ trong chớp mắt đã xong, nhanh chóng rút bàn tính ra tính toán:

– Một chén 10 tệ, với tửu lượng của mình không dùng thuật dưỡng sinh cũng có thể uống được 10 chai bia, 10 chai chính là 100 cốc, cũng chính là một ngàn tệ lọt vào trong tay rồi. Nếu cộng thêm chức năng tán rượu của thuật dưỡng sinh vẫn có thể uống thêm 10 chai, khẳng định là say rồi, nhưng vì tiền đành phải liều mạng thôi-

– Lão Triệu, ông cũng quá hẹp hòi rồi, một cốc có 10 tệ, sao không tính 20 tệ một cốc đi.

Phó huyện trưởng Trương cũng là nổi hứng, ha ha cười nói.

– Không ít đâu anh Trương, tiền lương của chúng ta cũng chỉ có hơn 10 tệ một ngày. Một cốc rượu kiếm được một ngày lương, như vậy đi, một cốc 15 tệ, không hạn chế, uống đi Tiểu Diệp, tôi coi trọng cậu, ha ha.

Cục trưởng Triệu cũng thầm tính toán:

– Theo tửu lượng của Tiểu Diệp nhiều nhất là 12 chai, 120 cốc nhân với 15 chính là một ngàn tám trăm tệ, cộng thêm một ngàn tệ lúc đầu vẫn chưa quá ba ngàn tệ. Không nhiều, dùng ba ngàn tệ trêu đùa bạn trai của con bé Khả Hinh một chút cũng đáng. Con bé này còn bí mật, xem nó giữ bí mật thế nào…

– Được rồi! Triệu cục trưởng, có phó chủ tịch huyện Trương làm chứng, chú không được đổi ý, trong ba ngày sẽ có khoản tiền này chứ?

Diệp Phàm lôi luôn Trương Tân Huy làm chứng. Hắn cũng hơi lo nếu Cục trưởng Triệu uống say rồi phủi đít bỏ đi thì cũng chẳng làm gì được. Ai bảo mình chỉ là một trưởng ban nhỏ không có phẩm cấp chứ.

– Không sao! Cậu yên tâm uống đi, lão Triệu là người trọng chữ tín, nhất là đánh cược rượu- Trương Tân Huy lên tiếng, nhìn kiểu đó thì có vẻ Triệu cục trưởng thường xuyên làm chuyện này, đoán chừng những người đến xin tiền đều bị ông ta làm cho thê thảm cả.

– Ừng ực! Ừng ực! Ừng…-

Trong nhà vang lên tiếng uống rượu, Diệp Phàm vừa uống rượu vừa uống chút canh để giải. Tất cả đều im lặng, sáu cặp mắt trợn tròn quan sát.

Khi cốc thứ 150 chui vào bụng thì Trương Tân Huy và Triệu Bính Kiến đều giật mình, uống 120 cốc bọn họ đã gặp rồi nhưng 150 cốc thì đúng là cao thủ siêu cấp. Mà Diệp Phàm vẫn còn tiếp tục.

Sau khi hết 200 cốc thì cục trưởng Triệu vội vàng kêu lên:

– Ngừng! Anh bạn trẻ, coi như tôi phục cậu rồi. Đừng uống nữa. 200 cốc tổng cộng là 3000 tệ, cộng thêm một nghìn tệ lúc đầu, tôi đưa cậu 5000 tệ nhé.

Ông ta thầm nghĩ đừng có uống đến mức đi bệnh viện, đến lúc đó con bé Khả Hinh chắc sẽ tìm mình liều mạng, như vậy thì thê thảm rồi.

Diệp Phàm đã uống ngất ngư, vội vàng rút ra hai bản báo cáo đưa cho hai vị lãnh đạo, đương nhiên là mỗi người một bản rồi.

– Tiểu Diệp, nghỉ ngơi một chút đi.

Cục trưởng Triệu thân mật vỗ vỗ vai Diệp Phàm:

– Ông chủ Trịnh, chuẩn bị một phòng thật tốt để đồng chí Tiểu Diệp nghỉ ngơi, chi phí cứ tính vào phần của tôi.

Trương Tân Huy và cục trưởng Triệu dặn dò Trương Gia Lâm mấy câu rồi đi.

– Diệp tổ trưởng, hôm nay làm khó cho cậu quá, vì đập nước Thiên Thủy mà cậu phải uống nhiều như vậy, ai! Có cần tôi chạy ra hiệu thuốc mua thuốc giải rượu không.

Trương Gia Lâm đôi mắt có chút ướt át, cảm kích không thôi.

– Không cần…không có chuyện gì đâu, tôi đi…lên lầu nghỉ ngơi một chút.

Diệp Phàm lè nhè đáp, trong lòng vừa đau vừa mừng, ói ra không biết trời đất gì nữa.

Hắn chật vật ra khỏi nhà vệ sinh, tách khỏi Trương Gia Lâm rồi bắt đầu ngồi khoanh chân vận hành thuật dưỡng sinh hóa giải sức rượu còn sót lại.

Theo vận hành chân khí thuật dưỡng sinh , trên người Diệp Phàm xuất hiện lớp sương mờ mờ, đương nhiên là mỏng vô cùng, về cơ bản không nhìn thấy được. Những cao thủ nội công trong TV trực tiếp ép rượu chảy thành dòng ra khỏi lòng bàn chân chảy vũng dưới đất là chuyện không thể có được.

Ba giờ sau, Diệp Phàm toàn thân mồ hôi ướt đẫm, may mà trước đó đã cởi quần áo ra, bằng không bây giờ đã phải ra phố mua đồ rồi.

– Không tệ! Lần này trong họa có phúc, chẳng những kiếm được mười nghìn tệ, hơn nữa thuật dưỡng sinh hình như sắp đột phá tầng thứ ba rồi. Lẽ nào rượu có thể trợ giúp tu hành? Không biết tầng thứ ba có thể chặt đứt được hai viên gạch không?-

Diệp Phàm lẩm bẩm cực kỳ mong đợi. Mặc dù nói bản thân cũng không phải muốn làm cao thủ võ lâm chó má gì đó, nhưng có chút kỹ năng để phòng thân cũng tốt. Hơn nữa hôm qua ở thôn đập Thiên Thủy, nắm đấm của mình không phải đã uy hiếp được cái tên Đức Quý gì đó sao.

Mặc dù vũ khí lạnh không còn xưng bá giống như thời cổ đại, nhưng có vĩ nhân nói ‘Nắm đấm lớn chính là đạo lý mạnh’ cũng bao hàm triết lý sâu sắc.

Đặc biệt là đối với thôn đập Thiên Thủy vẫn còn đang nằm trong thời đại bộ lạc Hoa Hạ, nắm đấm có lúc còn quan trọng hơn pháp luật.

Ngày hôm qua Diệp Phàm còn mơ hồ cảm nhận được bóng dáng kình khí nội gia trên người bí thư thôn Lý Kinh Đống, lẽ nào trong thôn còn có môn phái cổ xưa gì đó sao? Thế nên hắn rất hứng thú.

Buổi tối trở lại thị trấn Lâm Tuyền tắm rửa ngủ một giấc thoải mái, khi vừa tỉnh giấc Diệp Phàm đã mơ hồ nghe thấy bên kia vách có tiếng nói lào xào, trong lòng kinh ngạc thiếu chút nữa thì mừng như điên.

Bởi vì ký túc xá của khu nhà chính quyền có vách tường dày 24 cm, cho dù người ở vách tường bên kia có kêu to thì tiếng truyền sang bên này cũng vô cùng nhỏ, còn nếu nói nhỏ thì căn bản là không thể truyền sang, lẽ nào lỗ tai của mình có công năng đặc biệt.

Diệp Phàm cố gắng một hồi, cuối cùng nhớ rằng Phí sư phụ từng nói:

– Tiểu Phàm, sau khi thuật dưỡng sinh đột phá đến tầng thứ ba thì lỗ tai của chúng ta sẽ khác hẳn, nhạy bén gần gấp đôi so với người thường, có nói là lỗ tai chó cũng không quá đáng. Đây chính là chỗ thần kỳ của thuật dưỡng sinh. Có chút tương tự với thuật Thiên thị địa thính của Đạo gia trong truyền thuyết nhưng cũng không thể xuyên qua tường mà chỉ là ánh mắt sẽ nhanh nhạy hơn một chút vào buổi tối.

 

Hơn nữa lúc ấy lão Phí còn thần bí nói là sau khi đột phá được tầng thứ năm còn có thể sử dụng Thuật xem tướng gì đó của sư môn, ý là nói thông qua hành khí thần hồn có thể mơ hồ nắm bắt được trạng thái tâm lý từ trên tướng mạo của đối phương, nói ra vô cùng ‘huyền bí’

Diệp Phàm tự cho rằng đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nếu có thể đoán ra được tâm lý yêu ghét của người thì quá tuyệt vời. Nhưng Hoa Hạ từ xưa tới nay vốn nhiều nhân tài ẩn sỉ, học thuyết Kinh Dịch bát quái thật ra cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.

Một số người tích lũy kinh nghiệm sống lâu dài, cộng thêm sở trường đoán ý qua lời nói và sắc mặt nên có thể mơ hồ đoán được một chút tâm lý của người khác cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là trên quan trường mà có loại bản lĩnh này thì tốt vô cùng, nếu trước khi có việc mà phỏng đoán được tâm lý của lãnh đạo, cho dù chỉ một chút thôi, thì cũng là trợ giúp cực lớn đối với con đường thăng quan của bản thân.

Nhưng muốn đột phá đến tầng thứ năm của thuật dưỡng sinh là vô cùng khó, thậm chí nói không có khả năng cũng không sai . Vì sư phụ Phí đã tu luyện suốt gần 60 năm mới được có tầng thứ tư. Cho dù có Thuật xem tướng của Lao Xá Tử gì đó, mình đạt đến cảnh giới ấy cũng đã sắp chui vào trong quan tài rồi thì còn dùng làm cái quái gì nữa. Cho nên Diệp Phàm tự nhủ rằng là sư môn đang cố ý làm ra vẻ huyền bí.

Nhưng bây giờ Diệp Phàm hứng thú vội vàng chạy đến vận hành khí ngưng thần dán tai vào vách tường bắt đầu nghe lén thử xem.

– Đáng ghét, anh lại dùng đầu ngón tay. Đã nói là không được rồi mà! Chỗ đó của người ta phát….

Một giọng con gái tựa như đang giận dỗi gắt gỏng nói, Diệp Phàm nghe được mà lạnh sống lưng.

– Mẹ nó, thì ra đang làm chuyện ấy.

Diệp Phàm cảm thấy có chút xui xẻo, đang định không nghe nữa thì lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc cười gian nói:

– Sướng không? Tiểu Phù Dung, anh đến đây, bảo đảm sẽ hút hết nước trong cái lỗ của em, khà khà…

– A! Người đàn ông hình như là Thái Đại Giang, nghe nói vợ của ông ta không phải tên là Phù Dung, lẽ nào là ăn vụng hay sao?

Diệp Phàm tâm lý khẩn trương, cảm thấy cực kỳ kích thích, càng muốn nhét cả lỗ tai của mình vào bên trong vách tường.

– Đợi đã, anh phải nói rõ với em trước. Hôm qua anh nói cái ghế chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền chúng ta nhất định là của anh rồi, hơn nữa còn nói lão quỷ Tần đang âm thầm giở trò xấu, muốn đưa Tống Ninh Giang đang quản lý công nghiệp lên vị trí đó. Có phải là thật không. Chỗ dựa của lão quỷ Tần là bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, anh dựa vào cái gì mà đấu với ông ta, đừng có mà câu cá không được người đầy mùi tanh, ngay cả chiếc ghế phó bí thư đảng ủy cũng không giữ được.

Phù Dung có chút lo lắng, ấp úng hỏi.

– Cưng ơi, lão quỷ Tần có bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương chống lưng, anh cũng có chủ tịch huyện Trương Tào Trung làm chỗ dựa! Đàn bà như em thì hiểu cái gì? Mau dạng chân ra, anh đây không đợi được rồi, làm không chết em.

Thái Đại Giang hừ hừ hưng phấn la lên.

– Không được! Phải trả lời thêm một vấn đề nữa. Anh làm chủ tịch thị trấn thì sẽ sắp xếp cho em vị trí gì. Lão già Vương ở Ban Đảng Chính rất đáng ghét, cứ như con ruồi bám lấy em cả ngày. Anh không sợ nó ăn thịt em sao, hic hic…

Phù Dung hạ giọng cười phóng đãng.

– Hắn dám! Anh đây lột da hắn. Nhưng Vương Nguyên Thành đó xác thực đáng ghét, cả ngày đỡ mông lão quỷ Tần, không thể ngày một ngày hai đánh đổ hắn được. Hay là em đổi chỗ sang bên Sở tài chính được không hả?

– Làm sở trưởng? nhưng sở tài chính không phải có sở trưởng rồi sao? Lưu Lương Huy đó cũng bám chặt lấy Tần lão quỷ. Hơn nữa sở tài chính là một miếng thịt béo của thị trấn chúng ta, Tần lão quỷ làm sao có thể buông tay được?

Phù Dung kinh ngạc hỏi.

– Lưu Lương Huy! Hắn tinh tướng không được mấy ngày đâu. Hắc hắc, cục cưng, dạng ra, cho vào trước đã rồi anh sẽ nói cho em biết.

Thái Đại Giang cười dâm nói.

– Ừ! Vào một chút rồi mau trả lời, hi hi…

Phù Dung cười mê hoặc nói.

– Có thể, a! Thoải mái quá. Trò chơi này thật sự không thể chê được…

Thái Đại Giang hì hục một hồi rồi nói:

– Lưu Lương Huy có thể có liên quan đến cái chết của chủ tịch Ngô. Hôm đó chỉ có Lưu Lương Huy và chủ tịch Ngô đến đập Thiên Thủy, sau khi trở về anh thấy hai người bọn họ hình như tinh thần không tốt lắm. Đặc biệt là sau khi Ngô Tín Dân treo cổ thì ánh mắt Lưu Lương Huy nhấp nháy cứ như kẻ trộm vậy. Phải biết rằng trước đó hắn vẫn vênh váo tự đắc nhìn mọi người trong thị trấn, cho nên bên trong khẳng định là có gì đó không muốn người khác thấy. Chỉ cần chúng ta điều tra ra được, lúc đó anh lại ngồi trên ghế chủ tịch thị trấn thì Lưu Lương Huy dù có lão quỷ Tần chống lưng cũng sẽ tự đổ. Ai! Phù Dung, làm chủ tịch thị trấn mà không nắm được quyền tài chính trong tay thì sống thế nào nữa. Mẹ kiếp! Làm không chết em!

– Vậy làm sao anh điều tra được, phải biết rằng công an cũng không điều tra ra được nguyên nhân, cuối cùng kết luận là chủ tịch Ngô chịu áp lực công việc quá lớn, thần kinh phân liệt dẫn đến trầm cảm mà treo cổ.

Phù Dung không tin hỏi.

– Em thì biết cái gì, công an chỉ điều tra xem có phải bị giết hay không. Đã xác định không phải ông ta bị giết thì còn quản chuyện rắm thối mệt người này làm gì. Em tưởng công an giỏi lắm sao, chủ tịch Ngô cũng rất kín. Về phần điều tra vụ án anh đã bố trí người rồi, chỉ là không biết anh chàng đó có làm được việc hay không.

Thái Đại Giang cũng có chút hoài nghi.

– Lẽ nào đang nói mình?

Trong lòng Diệp Phàm chấn động lại càng tập trung nghe ngóng.

– Người nào?

Phù Dung lập tức tỉnh táo, mông ưỡn mạnh về phía trước, đùi kẹp chặt lại thoải mái khiến Thái Đại Giang la lên oai oái.

– Được rồi, anh tuyển người còn không được sao? Vừa phân công tới, tên là Diệp Phàm.

Thái Đại Giang bất đắc dĩ hừ nói.

Nghe nói hắn vừa đến đã làm tổ trưởng tổ công tác đập Thiên Thủy, còn là cấp trưởng ban. Đồ quỷ nhà anh, em theo anh mấy năm rồi mà vẫn chỉ là một nhân viên.

Phù Dung bất mãn hừ một tiếng, dứt khoát cong mông về sau, làm cái của kia của Thái Đại Giang tự trượt ra ngoài.

– Em xem em kìa, nói em là tóc dài kiến thức ngắn còn không chịu tin. Em tưởng rằng tổ trưởng cấp trưởng ban dễ làm lắm hay sao? Ban đầu vốn định là Lưu Trì, nhưng tiểu tử đó ngang ngạch, sống chết cũng không chịu làm nên cuối cùng bí thư Tần còn xét cả một loạt nhân viên muốn thăng quan trong thị trấn nhưng người nào cũng vừa nghe nói đến đập Thiên Thủy là lập tức la lối kiên quyết không đi. Chỗ đó, đừng nói là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch, Chủ tịch Trương có đi cũng không làm được gì, nói không chừng còn mất mạng ở đó. Chu Xương Đống là một phó chủ tịch già dặn kinh nghiệm, hơn nữa còn là người sinh ra lớn lên ở thôn đập Thiên Thủy, chỉ mới đến đó làm thôn trưởng một thời gian mà không phải giờ đã vào bệnh viện huyện rồi sao? Nghe nói là chứng thần kinh phân liệt gì đó. Điên rồi có biết không. Nghe người nhà lão Chu nói lão Chu là bị hù dọa, khi mơ thường hay hét váng lên. Người trong thị trấn gọi Đập Thiên Thủy là “Mồ chôn cán bộ”, ai muốn chui vào mộ phần thối đó. Anh đoán là cậu nhóc đó cuối cùng sẽ biêu đầu chảy máu, có thể giữ được cái mạng nhỏ là may lắm rồi, ha ha.

Thái Đại Giang cười gượng nói:

– Làm nào! Cưng, làm thêm lần nữa.

– Mẹ kiếp! Thái Đại Giang này thật là đồ quỷ quái! Thật sự là đào một cái hố chết người mà bảo mình nhảy vào, mình phải cẩn thận một chút. Nhưng lão già này sắp ngồi lên ghế Chủ tịch huyện, nếu không làm việc cho lão thì chắc mình sẽ bị gây khó khăn, xem ra đành phải dựa vào phía bên bí thư Tần thôi, nếu không thì một trẻ ranh vắt mũi chưa sạch vừa mới tốt nghiệp như mình làm sao đấu lại lão…-

Diệp Phàm tâm tình phức tạp, không biết làm thế nào.

– Đại Giang, nếu anh không giúp cậu bé họ Diệp đó thì chẳng phải là đẩy nó sang chỗ bên lão quỷ Tần sao?

Phù Dung nghi hoặc không giải thích nối.

– Thế em tưởng lão quỷ Tần tốt lắm sao? Biết rõ đập Thiên Thủy không phải là nơi người có thể ở còn bảo thằng ranh họ Diệp đó đi, đoán chừng cũng đang lợi dụng nó.

Thái Đại Giang phân tích.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!