Không lâu sau, một người đàn ông khoẻ mạnh râu quai nón đứng lên hỏi:
– Tổ trưởng Diệp, tôi là Ngô Thiên Lĩnh của tổ một. Tôi muốn hỏi một chút trưởng thôn sẽ chọn thế nào?
– Hình thức lựa chọn, đương nhiên là nghiêm túc tuân theo luật bầu cử, căn cứ vào số phiều để chọn.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
– Hừ! Dựa vào số phiếu để chọn, toàn lừa người.
Một người đàn ông trung niên gầy gò, mắt linh lợi ngồi bên cạnh hừ lạnh.
– Lý Tuyên Thạch, có gì thì nói, chú ý không nói tục.
– Tôi có ý kiến. Số lượng người có quyền bỏ phiếu của Diệp gia chúng tôi là ít nhất. Nếu dựa vào số phiếu để chọn thì còn chọn cái *** gì.
Một người đàn ông mặt tròn béo tốt ngồi hàng cuối nói giọng bất mãn.
– Ai bảo đàn bà Diệp gia vô dụng, không đẻ được. Ha ha…
Ngô Thiên Lĩnh cười đắc ý, làm cho cả phòng cười vang.
– Ngô Thiên Lĩnh, mày nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa?
Người đàn ông béo tròn đứng lên, chỉ vào Ngô Thiên Lĩnh nói.
– Không đẻ được thì sao Diệp Vĩ Cường? Nếu không tìm Đại Ngốc của Diệp gia giúp đỡ, đảm bảo sẽ ra cả đàn. Ha ha…
Ngô Thiên Lĩnh càng đắc ý hơn, “phi” ra một ngụm đờm.
– Mẹ mày! chủ tịch Ngô của Ngô gia chúng mày không phải do không đẻ được nên làm linh tinh, cuối cùng phải thắt cổ đó sao?
Diệp Vĩ Cường ăn miếng trả miếng, đắc ý nhìn xung quang kêu lớn:
– Biết không, chủ tịch Ngô là kẻ vô dụng, xem ra cái của kia cũng không ra gì nữa rồi. Ha ha…
Người của Diệp gia ngồi bên nhanh chóng ăn miếng trả miếng cười to. Đương nhiên chẳng liên quan gì tới Lý gia, bọn họ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hi vọng Diệp Ngô hai họ đấu với nhau, còn mình kiếm được lợi lộc.
Bí thư Lý tức giận, liên tục kêu ” Dừng lại”, nhưng không ai để ý đến ông ta.
Lưu Trì và Lý Xuân Thuỷ ngây ngốc nhìn trái nhìn phải, cảm giác cuộc họp này như cuộc quyết đấu. Diệp Phàm mặt xanh lại, không nói lời nào. Trong đầu đang suy nghĩ, lúc này mới hối hận cái chức tổ trưởng tổ công tác ở Đập Thiên Thuỷ này căn bản không phải là việc để cho người làm. Cái chức tổ trưởng chó má! Hắn vội vàng nghĩ đối sách.
– Được rồi, được rồi! Mọi người dừng lại. trước hết nghe tổ trưởng Diệp nói đã.
Lý Tuyên Thạch hô lớn, đoán chừng do chú mình làm bí thư, không có ai thèm để ý tới nên trong lòng tức giận.
– Lý Tuyên Thạch, mày đừng có đứng bên nói mát. Người Lý gia chúng mày đông, cho rằng tao không biết sao. Nếu căn cứ vào số phiếu, vậy không phải rõ ràng chức trưởng thôn sẽ rơi vào tay Lý gia hay sao? Cho rằng tao không biết, lần trước chủ tịch Ngô tới là để điều đình vấn đề này. Lý gia chúng mày không có ý tốt gì cả, nên cái này tao kiên quyết phản đối.
Ngô Thiên Lĩnh đứng lên thở phì phò, nhìn một lượt rồi nói:
– Tổ trưởng Diệp, Lý gia đã chiếm một ghế bí thư. Trưởng thôn nhiệm kỳ trước cũng do Lý gia làm, cho nên lần này nên bỏ người của Lý gia ở ngoài. Cũng nên đến lượt Ngô gia làm rồi, nếu không…
Ngô Thiên Lĩnh trong lời nói có ý uy hiếp rõ ràng làm cho Diệp Phàm không khỏi nhíu mày. Không cẩn thận tay dùng lực, “cách” một tiếng, chén trà sứ trong tay đã bị mình dùng Dưỡng Sinh Thuật vô ý bóp nát rồi.
A!
Sau tiếng kêu kinh ngạc, cả phòng im lặng không còn tiếng động. Ai ai cũng đều ngơ ngác nhìn chằm chằm cái chén sứ kia, đoán xem sao vị tổ trưởng họ Diệp mặt như thư sinh này sao lại có thể bóp nát được chiếc chén như vậy.
Phải biết rằng chén sứ dễ vỡ, nhưng nếu muốn dùng tay bóp nát, các vị nông dân trai tráng ở đây không ai có thể làm nổi. Hơn nữa người đứng đầu Ngô, Diệp, Lý ba nhà là Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Thạch, Diệp Vĩ Cường cũng luyện qua vài đường, biết rằng muốn bóp vỡ chén sứ phải dùng đến sức mạnh thế nào.
Diệp Phàm vừa nhìn cũng ngạc nhiên mất mấy giây. Trong lòng vui mừng, lẽ nào người ở thôn này cũng tôn thờ “nắm đấm to chính là đạo lý” sao? Mặc kệ nó, nhân cơ hội này nói một hai câu đã.
– Mọi người cũng làm ầm ĩ đủ rồi. Tôi nghĩ tranh cãi không giải quyết được vấn đề gì cả. Luật bầu cử tuy mọi người chưa học qua, nhưng tôi nghĩ các vị ngồi đây cũng đã nghe qua. Lưu Trì, anh chọn vài chỗ quan trọng đọc cho mọi người nghe.
Diệp Phàm quay đầu nói với Lưu Trì.
– Được! Luật bầu cử quy định…
Lưu Trì chọn vài điểm quan trọng đọc lên.
– Tôi nghĩ mọi người đều đã hiểu rõ. Chọn trưởng thôn không phải là đánh mạt chược, có thể luân phiên thay thế. Chúng ta phải chọn ra một người có thực lực, lãnh đạo mọi người trở nên giàu có. Mọi người nhìn xem, Ngô gia, Lý gia, Diệp gia đã tranh cãi bao nhiêu năm rồi, có cãi ra kết quả gì không?
Cãi làm cho mọi người trong thôn đều giàu có rồi sao?
Càng ngày càng nghèo, lấy trường tiểu học mà xem, sàn đều sắp nát rồi. Các vị, đó đều là bảo bối trong lòng các vị, các vị không sợ con cái mình có ngày nào đó không cẩn thận từ tầng trên ngã xuống tầng dưới, thành ra cái gì sao?
Đương nhiên, tôi không có ý nguyền rủa bảo bối của các vị. Nhưng phải đề phòng từ khi còn chưa xảy ra. Cho nên, tổ công tác của chúng tôi đã bàn bạc, thấy rằng nên coi lần sửa trường học này là một cơ hội.
Ngô, Lý, Diệp ba nhà cùng chia sẻ, mỗi nhà chọn ra một người đứng đầu làm tốt công việc này. Nếu làm tốt chứng tỏ người các vị lựa chọn có năng lực ứng cử trưởng thôn. Còn nếu ngay cả việc liên quan tới chính con cái mình mà các vị này cũng không làm được, sao có thể dẫn dắt nhân dân cả thôn làm giàu chứ. Tôi nói đúng không? Các vị nghĩ đi, mười phút sau giơ tay biểu quyết.
Diệp Phàm hùng hồn nói ra một tràng. Ngay cả Lưu Trì và Lý Xuân Thuỷ trong lòng cũng không ngớt gật đầu.
Một hòn đá ném chết hai con chim.
Không lâu sau.
Trong phòng chia làm ba nhóm người của ba nhà Ngô, Diệp, Lý đang cùng nhau bàn bạc. Hơn nữa vừa bàn bạc vừa quan sát tình hình của hai nhà còn lại.
Diệp Phàm cũng nắm bắt thời gian cùng Lưu Trì và Lý Xuân Thuỷ hội ý.
– Người anh em, nhìn không ra, lời của anh quả là kín kẽ, mê hoặc lòng người. Nếu nhà nào không chịu bỏ tiền bỏ sức xem chừng sẽ bị dân cả thôn phỉ nhổ. Chức thôn trưởng có lẽ cũng không mơ tới được nữa. Vì thể diện, bọn họ bán máu cũng phải giải quyết được chuyện trường học. Thật cao tay!
Trong mắt Lưu Trì xuất hiện cái nhìn thán phục hiếm thấy.
Ánh mắt Lý Xuân Thuỷ lại hiện rõ sự khâm phục không che giấu. Diệp Nhược Mộng ngồi bên cạnh lặng lẽ rót nước, trong mắt cũng ẩn hiện cái gì đó nhìn không rõ.
Mười phút sau.
Thời khắc giơ tay đã tới, Diệp Phàm trong lòng thấp thỏm. Nếu đề nghị này thất bại, mình sau này còn làm gì được ở cái thôn này, chẳng thà cuốn gói về thị trấn Lâm Tuyền cho xong. Nói lớn một chút, xem chừng quan hệ tới tương lai cả đời mình, không thấp thỏm mới lạ. Tuy nhiên Diệp Phàm thông qua tôi luyện của Dưỡng Sinh Thuật, ngoài mặt vẫn cố gắng thể hiện vẻ không sợ hãi.
“Xoạt, xoạt…” nhất loạt các cánh tay đều giơ lên.
– Tất cả thông qua.
Lưu Trì cao giọng hô lớn, còn Lý Xuân Thuỷ nhanh chóng ghi vào biên bản.
– Tôi rất vui. Điều này chứng tỏ các vị đều là người có trách nhiệm, đều yêu thôn của mình, đều hi vọng thôn của mình có thể trở nên giàu mạnh.
Diệp Phàm trước hết khích lệ một hồi, rồi nói:
– Tổ công tác của chúng tôi đã tính toán qua, phải đổi hết các bảng gỗ của mười tám phòng học của trường tiểu học Đập Thiên Thủy, bao gồm cả các tường ngăn. Đồng thời cũng nhân cơ hội này phá dỡ cái nhà bếp cũ của trường đi, xây một cái mới lớn hơn, trong là tường đất, ngoài quét một lớp xi măng. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về phần xi măng, còn thôn sẽ chịu trách nhiệm cung cấp nhân công. Theo dự tính sẽ cần khoảng hai trăm cây gỗ, dài 4m, đường kính 20cm trở lên. Cũng may là các cột vẫn còn tốt, nếu không sẽ còn cần nhiều hơn nữa. Thôn Đập Thiên Thủy chủ yếu gồm ba họ lớn các vị, vậy thì sau này ứng cử viên bầu trưởng thôn ba họ mỗi họ nhất định sẽ được một người, các họ nhỏ còn lại sẽ cùng nhau giới thiệu một người nữa. Còn hai trăm cây gỗ hôm nay ba họ các vị đây mỗi họ sẽ đóng góp sáu mươi cây, còn lại hai mươi cây sẽ do các họ nhỏ khác đóng góp, như vậy được chứ ạ?
Diệp Phàm phân tích một cách có tình có lý.
Ngô gia, Lý gia, Diệp gia lại ngồi xuống bên bàn thương lượng một hồi.
– Không vấn đề gì, Ngô gia chúng tôi đóng gópmột trăm cây gỗ, ngoài ra cũng lo luôn phần ngói của nhà ăn.
Ngô Thiên Lĩnh phát biểu trước tiên.
– Chúng tôi cũng đóng góp một trăm cây, ngoài ra cũng góp luôn khung cửa và kính cửa sổ trường học, nhân tiện cũng lắp luôn cho lũ trẻ. Mùa đông nào lũ trẻ cũng bị lạnh co ro rồi.
Diệp Vĩ Cường đại diện cho Diệp gia phát biểu ý kiến, nói xong đắc ý nhìn sang Lý gia, xem bọn họ sẽ đóng góp cái gì đây.
– Lý gia chúng tôi tất nhiên cũng không thể kém được, gỗ cũng sẽ đóng góp một trăm cây. Vốn dĩ định đóng góp thêm phần cửa kính, nhưng Diệp gia đã chi rồi, thì chúng tôi mua xi măng vậy. Không biết tổ trưởng Diệp có thể sắp xếp người ra suối đào lấy ít cát đá, chúng ta tiện thể lát luôn nền trường học.
Lý Tuyên Thạch không cam chịu thua kém, thay mặt Lý gia phát biểu ý kiến.
– Tôi là Trương Cư Thủy, đại diện cho các họ Trương, Vương, Chu… cũng nguyện lòng đóng góp một trăm cây gỗ, nhân công để làm nhà ăn cũng do chúng tôi đóng góp.
Một người đàn ông cường tráng, làn da ngăm đen khỏe mạnh đứng dậy phát biểu.
Hiệu trưởng Trương và Diệp Nhược Mộng ngồi một bên ngây ngốc, họ nằm mơ cũng không nghĩ rằng một vấn đề nan giải đã mấy năm qua, vào tay một người mặt non da sữa như tổ trưởng Diệp lại có thể giải quyết nhanh gọn đến như thế.
Hiệu trưởng Trương miệng run run đứng lên nói:
– Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi đại diện cho hơn nghìn học sinh và 36 giáo viên của trường Đập Thiên Thủy xin cảm ơn các vị. Tôi sẽ huy động các giáo viên của trường tranh thủ ngày chủ nhật và thời gian rảnh rỗi đi ra suối đào cát đá, chi phí vận chuyển gỗ đến cưa ở thị trấn Lâm Tuyền cũng do tôi phụ trách quyên góp.
– Hiệu trưởng Trương, tôi nghĩ không cần rắc rối như vậy, chúng ta trực tiếp cưa gỗ tại địa phương cũng được rồi.
Diệp Phàm mỉm cười nói, giải quyết được một vấn đề gai góc như vậy, trong lòng hắn lúc này cũng đang rất phấn chấn.
– Nhưng ở chỗ chúng ta đâu có xưởng cưa?
Diệp Nhược Mộng không kìm nổi hỏi.
– Động não một chút chẳng phải là sẽ có thôi sao?
Diệp Phàm cười nói.
– Tổ trưởng Diệp, ý anh là đưa máy cưa và mời thợ cưa đến đây à?
Đầu óc của bí thư Lý Kinh Đống vẫn còn rất linh hoạt, ngay lập tức liền nghĩ ra.
– Đúng! Đúng! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, máy cưa cũng không nặng lắm, chúng ta có thể mượn dùng đường điện của xưởng trà của thôn để chạy máy, biện pháp này thật là hay!
Ánh mắt Ngô Thiên Lĩnh lộ ra vẻ khâm phục, trầm trồ không ngớt.
– Đúng vậy, mọi người thử nghĩ mà xem, đường của thôn Đập Thiên Thủy khó đi như vậy, đi không cẩn thận là hỏng xe chết người. Vận chuyển gỗ còn khó khăn hơn rất nhiều, làm thế này vừa bớt việc lại vừa an toàn.
Diệp Phàm cười nói:
– Nếu ai có năng lực bỏ chút vốn mở một xưởng cưa, thôn của các vị lớn như vậy, chắc chắn là sẽ có rất nhiều gỗ cần cưa, chút tiền vốn đó chẳng mấy chốc sẽ kiếm lại được thôi.
– Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tổ trưởng Diệp, việc xưởng cưa để tôi lo, chú ba chú tư nhà tôi cũng là thợ cưa có tiếng, ha ha.
Diệp Đại Trụ vỗ đầu kêu lên.
Sau đó mọi người lại thảo luận các vấn đề như biện pháp để nhanh chóng hong khô gỗ, rồi còn mời thợ mộc về đổi các bảng gỗ….. Nhưng tiền công của thợ mộc cũng là một khoản lớn, mọi người lại hướng ánh mắt về phía Diệp Phàm, dường như đang chờ xem tài năng của anh chàng tổ trưởng mới tới này.
Không còn cách nào khác, Diệp Phàm đành cười khổ mà nói:
– Thôi được, tiền mời thợ mộc thay bảng gỗ tôi sẽ phụ trách, nhưng thợ bản địa của các vị cũng phải giảm giá 20%, việc này cũng là vì thôn Đập Thiên Thủy phải không? nào?
– Cứ quyết như vậy đi, ba họ lớn mỗi họ cử ra hai người thợ mộc, giảm giá 30%. Tổ trưởng Diệp vừa mới về nhận việc, vận động tiền cũng khó, hơn nữa số tiền này cũng không phải là ít, ít nhất cũng phải mất sáu bảy nghìn tệ.
Bí thư Lý nói.
Nhóm trưởng của các nhóm nhỏ đều đi cả rồi, trong cung cũ chỉ còn một mình Diệp Phàm vuốt mồ hôi cười khổ.
– Anh bạn à, anh vẫn còn phải lo mấy nghìn nữa đó! Hì hì.
Lưu Trì mang bộ dạng của ‘kẻ tiểu nhân vui mừng trước nỗi đau của người khác’, tay này bụng dạ vốn chẳng tốt đẹp gì, đang đợi xem chuyện hay của người khác.
Phải biết rằng năm ngàn tệ ở năm 1995 tương đương với bốn mươi ngàn tệ hiện nay, đối với Diệp Phàm mà nói, đó là một con số trên trời. Phải mất hơn một năm không ăn không uống, đợi thành một cái xác ướp Ai Cập thì may ra mới tích cóp đủ số tiền năm ngàn tệ này.
– Lưu Trì, Anh nói cái gì thế? Tổ công tác của chúng ta là một, tổ trưởng Diệp cũng chỉ vì công việc, công việc hoàn thành tốt mọi người đều được thơm lây. Năm ngàn tệ này mọi người cùng nghĩ cách đi.
Lý Xuân Thủy lườm Lưu Trì một cái, lẩm bẩm một câu, giọng điệu có chút bất mãn.
– Tôi chẳng có cái tài đó, đừng nói là lo năm ngàn đồng, ngay cả năm trăm đồng tôi cũng chịu. Dù sao cũng chẳng thể bắt tôi đem tiền lương ra mà bù được, làm thế tôi thấy thế nào ấy. Mọi người cũng phải để cho tôi ăn cơm nữa chứ, có phải không nào. Bí thư Tần là người nhà của cô, cô nghĩ cách đi. Tôi thì tôi chịu.
Lưu Trì nói không có chút xấu hổ.
– Hừ, chú anh không phải là Phó phòng giáo dục huyện hay sao? Hơn nữa việc sửa trường học cũng do ông ấy quản lí, dù thế nào cũng phải đóng góp hai ngàn tệ mới phải.
Lý Xuân Thủy phản công không chút khoan nhượng.
“Không ngờ hai người cấp dưới của mình đều không đơn giản, chỉ có mình là dân đen một cục, chả có chỗ nào để dựa. Mình phải cố gắng lợi dụng bọn họ mới phải.”
Diệp Phàm vừa nghĩ vậy, liền hì hì cười nói:
– Hai vị sau lưng đều có người, vậy làm thế này đi, chúng ta phân công công việc, chia nhau đi quyên tiền. Hai vị mỗi người lo cho một ngàn tệ, ba ngàn còn lại tôi dù phải làm ăn mày cũng phải đi xin bằng được. Tôi nghĩ, công việc ở thôn Đập Thiên Thủy này mà làm không xong, hai vị cũng đừng hòng thoát thân, dây dưa ra một hai năm thì chết cả lũ. Nghĩ mà xem, chưa bầu được trưởng thôn thì chúng ta còn phải ở đây dài dài. Hôm trước bí thư Tần cũng nói rồi, công việc của thôn Đập Thiên Thủy này đều dựa vào ba chúng ta. Bí thư Tần coi trọng công việc ở đây đến vậy, chúng ta cũng không thể gây trở ngại, phải không nào. Tốt nhất là nhanh chóng chọn ra một trưởng thôn, rồi chúng ta cùng biến, phải không nào các anh em.
– Đúng thế! Tôi nhận phần một ngàn tệ.
Lý Xuân Thủy ngay lập tức đồng ý, nhưng cùng với cái ánh lên của đôi mắt thông minh, lập tức nói thêm một câu:
– Nhưng tôi cũng nói trước, tôi sẽ đi vận động chỗ bí thư Tần, các vị không được tìm đến chỗ ông ấy xin tiền nữa, nếu không ông ấy sẽ chửi tôi chết.
Nói xong cô còn hướng sang Diệp Phàm nở một nụ cười đầy mê hoặc, sức quyến rũ như trăm hoa cùng khoe sắc.
– Được!
Diệp Phàm trong lòng thất vọng, bất đắc dĩ gật đầu. Xem ra con đường phát tài phía bí thư Tần đã đứt mất rồi, phần của mình đành phải nghĩ cách khác thôi.
– Tôi cũng vậy, tôi nhận phần một ngàn tệ, người anh em, Phòng giáo dục huyện Ngư Dương không phiền đến cậu nữa nhé, he he…
Lưu Trì nở một nụ cười quỷ dị, đắc ý không ngừng. Đối với y mà nói, dựa vào ông chú đang làm phó phòng giáo dục để kiếm một ngàn tệ quả thực không hề khó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!