Beta: Bánh BaoQua khoảng nửa giờ, Trịnh Hồng Tú và Hứa Triệu Khiêm vẻ mặt vui vẻ quay lại.Nhìn bọn họ như vậy, hẳn là đã có kết quả thương lượng, điều đó khiến cả hai người đều vừa lòng.Mọi người cảm thấy, có thể khiến Hứa Triệu Khiêm vừa lòng, chỉ có thể là hiệu trưởng bác bỏ thỉnh cầu để Lý Soái vào lớp nhị.Nếu không, Tần Vĩ Văn và Lý Soái, hai học sinh mũi nhọn đều vào lớp nhị, đừng nói Hứa Triệu Khiêm tươi cười, có khi muốn khóc cũng không khóc được.Vì thế mọi người nhất trí hướng ánh mắt đồng tình về phía Lý Soái.Trong thời gian chờ đợi vừa rồi, Lý Soái đã được Tần Vĩ Văn nói cho hắn biết nguyên nhân Hứa Triệu Khiêm tức giận.Gia thế bối cảnh của hắn không bằng Tần Vĩ Văn, hắn biết yêu cầu vào học lớp nhị của hắn một khi bị bác bỏ, hắn chỉ có thể nhận mệnh.Nghĩ đến không thể cùng lớp với Mộ Thanh Nghiên, tâm tình của hắn lập tức trầm trọng.Không ngờ, Trịnh Hồng Tú vui vẻ đi đến, câu nói đầu tiên là: “Cô Mỹ Cầm, nhanh chóng báo danh cho Lý Soái, hiệu trưởng và thầy cô lớp nhất đều đồng ý rồi, cho hắn vào lớp nhị của chúng ta.”Nghe thấy tin tức này, Lý Soái cao hứng, Tần Vĩ Văn buồn bực, các thầy cô cũng nghi hoặc, vẻ mặt Trần Tiền bất khả tư nghị hỏi: “Cô Trịnh, sao bọn họ lại đáp ứng?” Thành tích thi vào trung học phổ thông liên quan đến tiền thưởng của các thầy cô, hắn không tin thầy cô lớp nhất dễ nói chuyện như vậy.“Vừa đúng lúc có hai học sinh thành tích xuất sắc chuyển trường, đều là học sinh vào lớp ôn thi đầu tháng ba, ta đồng ý tất cả với bọn họ.” Trịnh Hồng Tú vui sướng, bà là người hiểu được thế nào là đủ, vốn lớp nhị của bà có Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên, bà đã thấy thực thỏa mãn, huống chi bây giờ còn có Lý Soái? Học sinh chuyển trường thành tích xuất sắc cái gì, bà cũng không tham.Thấy chuyện là như thế, các thầy cô đều đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm khái trong lòng, hai học sinh mới chuyển tới đúng là cứu tinh của mọi người a.Bằng không, thật không biết sắp xếp thế nào.Tần Vĩ Văn và Hứa Thanh, Lý Soái ôm sách mới của mình đi về lớp học, không hẹn mà cùng dừng lại chỗ Mộ Thanh Nghiên.Khi bọn họ phát hiện Mộ Thanh Nghiên thế nhưng ngồi ở ghế thứ hai dãy ghế giữa vô cùng nổi bật, lại còn ngồi ở phía trước, đều đen mặt.Không nói đến Hứa Thanh có chiều cao siêu cấp, hai người khác cũng có vóc người tương đối cao trong nhóm bạn học, hiện tại lại còn là học sinh học lại, lại càng cao hơn, cho nên, cho dù hiện tại bọn họ mặt dày ngồi bên cạnh Mộ Thanh Nghiên, thầy giáo cũng sẽ xếp bọn họ ngồi phía sau.Dù sao cũng không được ngồi với Mộ Thanh Nghiên, bọn họ thức thời đi về phía sau.Hứa Thanh đi theo Tần Vĩ Văn đi về hàng ghế cuối cùng của dãy ghế giữa, cuối cùng chọn một chỗ trống phía cuối.Sở dĩ chọn như vậy, trừ bỏ chỗ này tương đối gần chỗ Mộ Thanh Nghiên ngồi, vẫn là chỗ phải đi qua khi ra cửa sau phòng học, ngồi ở chỗ này, hắn càng có nhiều cơ hội nói chuyện với Mộ Thanh Nghiên.Lúc này, thiếu niên hoàn toàn quên rồi, lúc hắn học, thích nhất là yên tĩnh.Mà chỗ này lại là chỗ không yên tĩnh nhất.Bởi vì là thời gian tự do hoạt động, lúc này Mộ Thanh Nghiên đang nói chuyện với Thích Ý, bạn ngồi cùng bàn.Thích Ý là bạn học của cô khi còn đi học.Quan hệ của cô và Thích Ý không thân mật bằng Trương Hiểu Tình và Lâm Tĩnh, nhưng cũng rất tốt.Là loại quan hệ có thể thuận miệng nói hươu nói vượn.Thích Ý đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn thấy bên cạnh là Mộ Thanh Nghiên, cao hứng muốn hỏng mất: “Mộ Thanh Nghiên, không thể tưởng tượng được chúng ta còn có thể làm bạn học, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn a.”“Đúng vậy, tớ cũng không ngờ.
Thích Ý, sao hôm nay cậu đến muộn thế?”“Ha ha, tớ vừa tiễn anh trai ra nhà ga, cho nên mới bị muộn.” Nói tới anh trai, trong mắt Thích Ý đều là ý cười.“Anh trai cậu? Hình như năm trước anh trai cậu gia nhập quân đội phải không?”“Đúng vậy.” Thích Ý gật đầu, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cau lại: “Cậu biết không Mộ Thanh Nghiên, tớ có thể tiếp tục đi học, đều nhờ anh trai tớ.
Thành tích của tớ luôn không được tốt lắn, lần này cũng không định học lại, nhưng anh trai lại nhất quyết để tớ tiếp tục đi học, vì để thuyết phụ cha mẹ tớ, anh ấy còn cố ý xin về nhà một chuyến.
Cho nên, bây giờ tớ rất vui lại cảm thấy rất áp lực.”“Không sao đâu, Thích Ý, làm hết sức là được, về sau chúng ta cùng nhau nỗ lực.” Mộ Thanh Nghiên biết, cha mẹ Thích Ý có tư tưởng trọng nam khinh nữ đặc biệt nặng, rõ ràng nhà bọn họ sớm mở cửa hàng kinh doanh, cũng kiếm được kha khá tiền, lại cố tình rất khắc nghiệt, việc nhà toàn sai cô ấy không nói, liền tiền mua sách vở cũng không muốn cho.May mắn, cô ấy có người anh trai ruột vô cùng bảo vệ em gái, luôn luôn trong sáng, ngoài tối trợ cấp cho cô, cô có thể khó khăn học hết trung học cơ sở, là kết quả của anh trai cô ấy nỗ lực và kiên trì.“Ừ, Mộ Thanh Nghiên, về sau nhờ cậu giúp đỡ nhiều.” Thích Ý cảm thấy, tuy rằng Mộ Thanh Nghiên chưa học xong trung học cơ sở đã nghỉ học, nhưng cậu ấy thông minh, thành tích học tập chắc chắn sẽ không kém, có thể ngồi cạnh cậu ấy, cùng học với cậu ấy, thành tích của mình nhất định sẽ tiến bộ.Mộ Thanh Nghiên biết Thích Ý nói thật lòng, mím môi cười: “Cậu nói sai rồi, là chúng ta giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ.”Lời này của Mộ Thanh Nghiên là khiêm tốn, cũng là đồng ý với yêu cầu vừa rồi của Thích Ý, Thích Ý vừa lòng nở nụ cười, sau đó nói với Mộ Thanh Nghiên về việc buôn bán trong nhà.Hai người các cô, một người trong nhà bán đồ ăn sáng, một người bán thực phẩm chín, nhưng có rất nhiều chuyện để nói với nhau.Không túm năm tụm ba líu ríu nói chuyện như các bạn nữ, nhóm các bạn nam tương đối yên tĩnh hơn một chút, đặc biệt là mấy người học lại như Tần Vĩ Văn, đã bỏ sách ra làm bài tập.Nhạc Linh là người đầu tiên phát hiện ra điểm này, im lặng về chỗ ngồi bắt đầu học.Những nữ sinh khác cũng thức thời im lặng, các cô biết lớp học đầu tháng ba là năm mấu chốt, cho dù bản thân mình không muốn học, ít nhất cũng không thể ảnh hưởng đến những người khác.Nếu không thật không có đạo đức.Trong phòng học dần dần chỉ còn nghe thấy tiếng lật sách, viết chữ, tiếng thở đều đều.Mộ Thanh Nghiên và Thích Ý nhìn nhau cười, cũng bỏ sách ra học.Cô lấy ra sách Toán để luyện tập, cũng không viết vào trong sách mà là viết vào một quyển vở mới tinh.Đợi Thích Ý phát hiện ra điểm này, đã là hơn mười giờ.Cô che miệng nhỏ giọng hỏi Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, sao cậu không viết trực tiếp vào sách a?”“Đã hơn một năm tớ không đọc sách giáo khoa, tớ lo tớ làm bài không đúng, cho nên, làm ra vở trước, đợi cô tiểu Trịnh xem cho tớ.” Cô tiểu Trịnh là cô giáo Trịnh Mỹ Cầm, gọi như vậy để phân biệt với cô giáo Trịnh Hồng Tú.“A, đúng vậy a.
Tớ cũng học theo cậu, trước tiên viết ra giấy nháp.
Nhưng mà Mộ Thanh Nghiên, cậu nói, nếu tớ đưa cho cô giáo tiểu Trịnh nhìn hộ, cô ấy có ghét tớ không?”“Làm sao có thể ghét bỏ? Cô giáo tiểu Trịnh nhất định sẽ vui vẻ.
Cậu nhanh làm đi? Chờ lát nữa chúng ta so đáp án, xem tớ với cậu có làm giống nhau không, sau đó chúng ta thảo luận với nhau.”Tôn Kỳ là học sinh mới của lớp đầu tháng ba, ngồi phía sau Mộ Thanh Nghiên, dùng tay đẩy đẩy vai Mộ Thanh Nghiên, đợi cô quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Ai, Mộ Thanh Nghiên, đợi tí nữa tớ cũng muốn so đáp án với nhóm các cậu.”Lâm Hương Nhi bên cạnh Tôn Kỳ tuy không nói, nhưng ánh mắt sáng láng, tỏ vẻ cô cũng hứng thú với lời thảo luận của Mộ Thanh Nghiên.Ps: về chuyện miễn học phí và phụ phí của Mộ Thanh Nghiên, còn có huyền cơ khác....