Mộ Thanh Nghiên mang hai túi cà chua đỏ rực, vác một bao sách, cầm hai chai nước ngọt về nhà.Vốn Trịnh Hồng Tú muốn giữ cô ở lại ăn cơm, nghe nói cô còn phải về nhà hỗ trợ làm đồ chín hấp tương, không có mạnh mẽ giữ cô lại.Hôm nay nói chuyện với Lâm Dung còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của cô, Mộ Thanh Nghiên cho rằng tâm trạng mình sẽ thoái mái một chút, về đến nhà lại nghĩ, trước khi mọi việc đến hồi kết, cô không thoải mái được.Dù sao thế sự vô thường, dù cho cô có mưu tính thế nào, không thể cam đoan mọi việc tuyệt đối thành công.Cũng may, Lâm Dung làm người có thể tín nhiệm, tuy không nói lại, nhưng chỉ bằng việc cô ấy cầm một vạn đồng của mình, cô ấy cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.Mộ Thanh Nghiên nhớ tới người cô yêu mến tận sâu trong lòng – may mà có tiền của Thẩm Tiêu Nhiên.Không có chỗ tiền này làm chỗ dựa, cô nào dám tìm Lâm Dung hỗ trợ?Đương nhiên, không có Lâm Dung, cô cũng không phải không nghĩ ra biện pháp, chỉ là, cách này an toàn nhất.Hôm sau, Mộ Thanh Nghiên chính thức tiến vào trạng thái học tập.Đừng thấy cô ở trước mặt Đinh Tú Phương nói chuyện thi vào trường trung học trọng điểm của thành phố Huyền Dương nắm chắc trong lòng bàn tay, kỳ thật trong lòng cô luôn lo lắng.Phải biết rằng, nói thật ra, cô không phải bỏ học một năm, mà là đã không đi học 15 năm rồi, tính ra phải là 16 năm.Bởi vì cô có thói quen đọc sách, Thẩm Tiêu Nhiên lại dạy cô học tiếng Anh một thời gian.
Nhưng, dù sao sách giáo khoa cũng không giống sách tạp chí.
Nói chuyện phiếm với người khác, cô còn biết, nhưng nói đến kỳ thi, vẫn là kỳ thi trung học...Ha ha, cô chỉ muốn ha ha.Nhưng là, không thể dựa vào kinh nghiệm cuộc sống để ăn gian, Mộ Thanh Nghiên cũng không phải không tin tưởng vào bản thân, khiến cô vui vẻ, đó là, trí nhớ của cô thế nhưng có thể nói đã gặp qua là không quên.Không chỉ có thế, tư duy của cô cũng càng thêm nhanh nhạy.Đến tháng ba này, đọc sách giáo khoa, ngữ văn, vật lý...!chỉ cần cô nghiêm túc học, đều có thể nhanh chóng nắm bắt được kiến thức.Hiện tại, cô nhìn sách giáo khoa năm sau học, giống như Tử Khiêm học sách giáo khoa lớp một.Điều này thực sự là niềm vui lớn ngoài ý muốn.Nói tóm lại, bây giờ cô điều duy nhất cô cần chú trọng luyện tập, là giải bộ đề vật lý.Niềm vui bất ngờ khiến Mộ Thanh Nghiên không nhịn được nước mắt rơi như mưa, cũng may, lúc này cô đang ở một mình trong phòng, người nhà yêu quý của cô không có nhìn thấy một màn này.Chẳng sợ đây là nước mắt vui sướng, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đau lòng, không phải sao?A, phiền toái hơn là còn muốn bịa một lời giải thích hợp lý.Tuy rằng cô trùng sinh trở lại, năng lực học tập của cô gần như siêu năng, Mộ Thanh Nghiên vẫn thực nghiêm túc học tập.
Cô biết mình không có tư cách buông lỏng, cô còn có nhiều việc phải làm, việc này đều cần thời gian và tinh lực.Quả nhiên, người gây phiền toái và chuyện phiền toái rất nhanh đã tới, giữa trưa hôm sau, bà ngoại và cậu út đến nhà cô chơi.Đối với bà ngoại và cậu út, đời này Mộ Thanh Nghiên không nghi ngờ là hận, nhưng chỉ là hận mà thôi.Cô chưa từng muốn chủ động trừng trị bọn họ.Nguyên nhân là, vì di ngôn kiếp trước của Đinh Tú Phương, là muốn chị em các cô đừng hận bà ngoại và cậu út.Ngày đó, cô nhìn thấy di thư của mẹ, Mộ Tâm Lan cũng nói cho cô biết, mẹ là gánh tội thay cho cậu út mới phải ngồi tù, cũng biết một việc khác.Cậu út và bà ngoại vốn tưởng rằng mẹ chỉ bị phán một năm tù, không nghĩ tới bị phán mười năm tù.
Ngày thẩm phán đưa ra phán quyết, cậu út sợ mẹ đổi ý, đào tẩu trong đêm, sau này không rõ tung tích, rất nhiều người đồn đãi, hắn trốn đi đến năm thứ hai bị người giết chết.Chuyện này, được chứng thực ở năm năm sau.Ngày mẹ mất, bà ngoại khóc mù cả hai mắt.Kiếp trước, bà ngoại và cậu út đã bị báo ứng, Mộ Thanh Nghiên đời này, trong lòng vẫn hận bọn họ, nhưng bởi vì họ đều là người mẹ để ý, cho nên, cô quyết định không chủ động trừng trị bọn họ.Nhưng chỉ là không chủ động mà thôi.Nếu bọn họ làm quá, cô sẽ không nương tay.Sau khi Phùng Thu Hương và Đinh Văn Vũ vào nhà, Mộ Thanh Nghiên thừa dịp đưa dưa hấu cho họ, nhìn kỹ bọn họ vài lần, lại phát hiện ra một điều khiến cô kinh ngạc.Kiếp trước, cô oán hận bà ngoại và cậu út nhiều năm như vậy, trong trí nhớ của cô, bà ngoại và cậu út đều là những người mang bộ mặt như ác quỷ, nhưng vì sao hôm nay cô lại thấy bọn họ xa lạ đến vậy?Hoàn toàn không phải bộ dáng trong trí nhớ của cô.Không phải trẻ hơn so với trong trí nhớ.Kiếp trước, sau khi mẹ ngồi tù, cô chưa từng gặp lại bà ngoại và cậu út, cho nên, bọn họ khiến cô cảm thấy xa lạ tuyệt đối không phải vì tuổi tác.Kia là xảy ra chuyện gì a?Là do tâm lý của cô?Mộ Thanh Nghiên nhịn không được lại đánh giá Phùng Thu Hương và Đinh Văn Vũ vài lần.Cảm giác được Mộ Thanh Nghiên dị thường, Phùng Thu Hương xưa nay tính cách cường thế, ánh mắt nhíu lại, phồng mang trợn má, tròng mắt trắng dã vừa đảo: “Nghiên Nghiên, ánh mắt của cháu kiểu gì thế? Hôm nay nhìn kỳ quái như thế?”Phùng Thu Hương mới không thừa nhận bà là đang chột dạ, lúc trước Mộ Chính Huy còn sống, lúc bà đến nhà còn thỉnh thoảng mang chút lễ vật cho bọn nhỏ, sau khi Mộ Chính Huy mất, không có người nào khiến bà kiêng kỵ, cái gì bà cũng lười mang đến.
Đinh Tú Phương chẳng những sẽ không nói gì, còn để cho bà tay không đến, đầy tay nải về.Bà chỉ tiếc, nhà chồng Đinh Tú Phương cách nhà mẹ đẻ quá xa, ở nông thôn xe cộ không thuận tiện, không tiện đường cho bà bóc lột.Phùng Thu Hương híp mắt, bộ dáng giống như con mèo già giảo hoạt, Mộ Thanh Nghiên vừa nhìn thấy, lập tức nở nụ cười: Nguyên lai, cảm giác quen thuộc là ở đây đâu.Đây mới là “bà ngoại thân ái” của cô, đây mới là cảm giác quen thuộc kiếp trước.Mộ Thanh Nghiên cười càng thêm sâu, nhu nhuận nói: “Này không phải vì đã lâu không gặp bà ngoại sao? Nhịn không được muốn nhìn nhiều vài lần, bà ngoại không thích ạ?”Rõ ràng là thanh âm nhu nhuận, ngọt ngào, câu đầu tiên vô cùng bình thường, câu sau lại mang ý tứ trách cứ và oán giận.Phùng Thu Hương nghe ra không vui trong lời nói của Mộ Thanh Nghiên, chỉ cho rằng đó là tính tình tiểu hài tử, lại hối hận lời của mình vừa rồi không xuôi tai, cũng không trách mình không mang quà đến, trong lòng thoải mái, cũng học Đinh Văn Vũ, giống lang thôn hổ yết ăn dưa hấu.Hôm nay phải đi quãng đường xa, hai mẹ con bọn họ vừa khát lại mệt lại đói, hai ba câu liền đã ăn xong một quả dưa hấu mười cân (5kg)Mộ Thanh Nghiên nhìn tướng ăn ích kỷ của Đinh Văn Vũ, cảm thấy, cảm giác oán hận và chán ghét Đinh Văn Vũ cũng đã trở lại.Thầm nghĩ, lòng người thật đúng là vi diệu đâu.Đinh Văn Vũ ăn xong dưa hấu, đưa tay lên quệt miệng, đột nhiên nói với Tử Khiêm đang ngồi ở ghế đẩu đối diện: “Tử Khiêm, cháu nhìn chằm chằm cậu làm gì vậy?”Đinh Văn Vũ cũng chột dạ, cảm thấy Tử Khiêm chê hắn tướng ăn khó coi.
Thầm nghĩ: Bố mày mới ăn một ít dưa hấu nhà mày thôi mà? Đồ đắt như thế, các người dám mua, bố mày dám ăn đấy.Bốn người phụ nữ trong nhà nghe ra Đinh Văn Vũ tức giận, đang lo lắng doạ Tử Khiêm khóc, đã thấy Mộ Tử Khiêm tươi cười với Đinh Văn Vũ một cái, giòn tan đáp: “Cháu thích cậu.”Hắn nói xong, thấy mọi người đều có vẻ ngốc lăng, rũ mắt suy nghĩ một lát, đổi thành bộ dáng ngốc manh nói: “Cháu thích cậu út, cũng thích cậu cả, hai cậu cháu đều thích, cũng thích bà ngoại.”Mộ Thanh Nghiên nghe xong Mộ Tử Khiêm nói, mũi đau xót, nước mắt khẽ dâng lên, cô chạy nhanh về phòng bếp phía sau..