Tần Vĩ Văn cầm hai khẩu súng gỗ đến chỗ hai đứa nhóc, vô cùng thân thiết nói: “Cho các ngươi, Tử Khiêm, Khải Văn, hai khẩu súng này mỗi đứa một cái.”“Cái gì?” Tần Khải Văn nghe anh trai của mình nói như vậy tức khắc sợ ngây người, mắt hắn tròn xoe, trừng anh cả nhà mình, nhìn qua ngốc ngốc, không yêu không được.Ngược lại, Mộ Tử Khiêm bình tĩnh hơn.Hắn không biết hai khẩu súng gỗ như thật này là đồ Tần Vĩ Văn quý vô cùng, chính là giống như bao đứa trẻ nam khác, trời sinh thích đồ chơi như súng lục, nhìn cây súng này cảm thấy rất thích.Mộ Tử Khiêm không có cảm giác gì đối với việc Tần Vĩ Văn và chị hai nhà mình đính hôn, trong lòng hắn, Tần Vĩ Văn vẫn là người ngoài, gia giáo trong nhà là không được tự tiện cầm đồ người khác đưa, hắn không định nhận súng lục, bởi vậy cũng không cảm thấy cao hứng.Cho dù thích cũng không thể cầm, còn cao hứng cái quỷ gì.Hắn cầm khẩu súng vuốt hai cái, quyết đoán trả lại Tần Vĩ Văn: “Cảm ơn anh, nhưng súng này em không thể nhận, mẹ và các chị không cho em tuỳ tiện nhận đồ của người khác.”“Nhưng… Anh không phải người khác a.” Tần Vĩ Văn muốn nói, ta là anh rể ngươi a, sao lại là người khác? Lại nhớ hắn và Mộ Thanh Nghiên đã từ hôn, trong lòng thật thẫn thờ.Nhưng bây giờ hắn lại nhớ tới một chuyện.Ngày đó Mộ Thanh Nghiên từng nói, Tiền Tiểu Ngọc trộm tiền nhà mình rồi hãm hại cô ấy, cho nên, hôm nay Tiền Tiểu Ngọc ra tay?Đúng, nhất định là thế.Hắn nhét súng lục vào tay Mộ Tử Khiêm, nhanh chóng đi xuống dưới lầu, phòng ngủ của cha mẹ ở sau nhà có tiếng người, hắn chạy nhanh tới.Lại thấy một màn bên trong khiến hắn vô cùng buồn cười.Tiền Tiểu Ngọc vẻ mặt đỏ bừng đứng trước áo măng tô treo trong tủ, ngăn kéo tủ thứ ba mở ra một nửa.
Trong tay cô ta còn cầm một cọc tiền.Mộ Thanh Nghiên và Hách Tuệ Như vẻ mặt khiếp sợ, đứng ở cửa phòng, hai người không hẹn mà cùng trừng mắt về phía Tần Vĩ Văn.Có điểm vui sướng khi người gặp hoạ.Tần Vĩ Văn xuất hiện, khiến mặt Tiền Tiểu Ngọc càng đỏ hơn, cô ta lắp bắp: “Anh Vĩ Văn, dì Tuệ, không phải như các người nghĩ đâu, ta, ta là nhìn thấy tiền rơi trên mặt đất, muốn nhặt lên hộ các người.”“Là như thế sao? Kia cảm ơn, cảm ơn Tiểu Ngọc, may là ngươi gặp được, bằng không ta đã mất tiền.” Hách Tuệ Như chờ Tiểu Ngọc nói xong, cười dài đi qua nhận tiền, ôn nhu an ủi cô: “Đừng lo, Tiểu Ngọc, dì Tuệ tin ngươi, ánh mắt dì Tuệ còn sáng đâu.
Đến, mấy đứa nhỏ, đừng đứng nữa, ra phòng khách ăn dưa hấu.
Vĩ Văn mang lên lầu cho hai đứa em mấy miếng.”Mùa hè đãi khách bằng dưa hấu là tốt nhất, nhưng nhà có tiền, đãi khách bằng dưa hấu như Tần gia ở trấn Xuân Thụ không nhiều.Kế hoạch của Tiền Tiểu Ngọc thất bại, trong lòng thất lạc, nghĩ đến không những mình uổng phí một phen, còn suýt nữa bị hiểu nhầm, trong lòng cô ta oán hận, lúc dùng sức ăn dưa.Ăn xong mấy miếng dưa hấu, Tiền Tiểu Ngọc sai Mộ Thanh Nghiên nâng rương gỗ chứa vỏ chai bia lên, Hách Tuệ Như nhanh chóng ngăn cản: “Ta làm cho, Nghiên Nghiên, ta giúp Tiểu Ngọc mang về.”“Kia sao có thể? Thế nào lại nhờ dì Tuệ? Vẫn là để Mộ Thanh Nghiên giúp ta.” Tiền Tiểu Ngọc là người đầu tiên không chịu.Mặt Hách Tuệ Như trầm xuống: “Ngươi không thấy tay Nghiên Nghiên không dùng được ư? Cứ thế đi, chúng ta đi.”Hách Tuệ Như nói xong, nhấc một đầu rương lên: “Nhanh chút, đứa nhỏ Tiểu Ngọc, một lát nữa dì Tuệ còn bận việc.”“Vâng.” Tiền Tiểu Ngọc nhận mệnh nâng rương lên.Hách Tuệ Như đi rồi, dưới tầng chỉ còn lại Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên.Lúc này Tần Vĩ Văn vô cùng cảm ơn mẹ: Cảm ơn mẹ cho con cơ hội ở chung với Nghiên Nghiên.Nhưng là, hắn cũng không biết nên nói cái gì bây giờ?À, đúng rồi, nói chuyện khẩu súng gỗ.“Nghiên Nghiên, ta có hai khẩu súng gỗ rất đẹp, Tử Khiêm rất thích, ta muốn đưa cho hắn và Khải Văn mỗi người một khẩu, nhưng hắn không nhận, nếu không ngươi nói hắn một tiếng? Ta là thật lòng muốn cho hắn.”Mộ Thanh Nghiên: Hắn không muốn nhận, ngươi còn muốn đưa? Vì sao ta phải khuyên? Cho ngươi cơ hội để ta cầu ngươi?Mới không.Linh hồn của Mộ Thanh Nghiên đã trưởng thành, sao lại không biết tình cảm trong lòng Tần Vĩ Văn? Vì để tình cảm đến muộn này chết đi, cô ra vẻ không hờn giận nói: “Súng lục không thích hợp để trẻ nhỏ chơi, dễ dàng làm tính bọn chúng bạo lực, hắn không lấy là đúng.”Tần Vĩ Văn bị giận chẳng những không tức giận, còn tức khắc nghĩ ra cách mới: “Ha ha, ngươi nói đúng, ta không đưa súng cho hắn, ta đưa hắn mấy quyển sách nhỏ được không?”Mộ Thanh Nghiên vẫn phụng phịu như cũ: “Không cần đưa, như vậy dễ chiều hư hắn, nếu anh muốn, cho hắn mượn là được rồi.”“A, vậy được.”Mộ Thanh Nghiên cho rằng nói móc Tần Vĩ Văn, hắn sẽ khó chịu mà tức giận, nhưng là thằng nhãi này lại một bộ dạng thực học hỏi.Hắn đúng là phiền toái! Xem ra về sau phải cách hắn thật xa.Tần Vĩ Văn lặng lẽ liếc mắt nhìn cô thán phục, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để biểu hiện trước mặt cô gái mình thích, cũng tốt hài hoà không khí, nhưng là nghĩ nửa ngày, chẳng những không nghĩ ra được ý kiến hay, ngược lại hắn còn nhớ trước kia, khi bọn họ vừa đính hôn, hắn chỉ trích cô.Lúc đó, hắn thường chê cô trước mặt bạn học.Giờ nghĩ lại, thành tích học tập của cô xuất sắc như thế, bỗng nhiên thôi học, nói không chừng là vì chuyện này.Phát hiện này khiến Tần Vĩ Văn xấu hổ không thôi, cảm thấy nhất định phải xin lỗi Mộ Thanh Nghiên.Xung quanh yên tĩnh, hắn lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi, Nghiên Nghiên, lúc trước kia, ta làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi, ta trịnh trọng xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ ta.
Còn có, ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.”Mộ Thanh Nghiên khẽ thở dài, nhìn Tần Vĩ Văn: “Anh Vĩ Văn, anh hiểu lầm, em thôi học không phải vì anh.
Em là vì đau lòng mẹ một người nuôi gia đình rất vất vả, mới bỏ học đi học nghề.”Mộ Thanh Nghiên không nói dối, cô thôi học thật không phải vì Tần Vĩ Văn.Lúc bọn họ mới đính hôn, Tần Vĩ Văn thường xuyên khiến cô khó chịu, nhưng không có nghiêm trọng như hắn nghĩ.Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là, cô luôn là học sinh ngoan, số lần hắn chê cô lại không nhiều, hơn nữa thực ra cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.Thằng nhãi Tần vĩ Văn lại luôn canh cánh trong lòng, cũng bởi hắn là người nhân từ, là một đứa trẻ tâm địa thiện lương, làm quá chút chuyện cũng chột dạ.Sau khi sống lại, Mộ Thanh Nghiên không cho rằng chuyện hắn chê bai cô là chuyện lớn.Kiếp trước thẳng thắn từ hôn vì cô đối với hắn cũng có cảm tình, luôn bao dung hắn, kiếp này, tâm trí cô càng trưởng thành hiểu chuyện, lại càng không oán hận hành vi trẻ con này của hắn..