Sáng hôm sau cô thức dậy, cả người đau nhức như bị hơn chục chiếc xe cán qua vậy.
Cô rên rỉ từ từ mở mắt, đập vào mắt là cánh tay săn chắc của người đàn ông đang đặt lên eo cô.
Nhìn cánh tay này, những mảnh ký ức rời rạc về chuyện xảy ra đêm qua lần lượt hiện về. Cô nhớ lại cảnh tượng bản thân không biết xấu hổ kêu Lạc Hàn Đông làm cô, cảnh cô chủ động hôn lấy anh, thậm chí là khẩu giao cho anh…
Cơ thể cô khẽ run, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.
Rõ ràng là cô…đã từ bỏ công việc ở đó rồi mà, cô đã tự do rồi mà.
Loading...
Nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Thịnh Hạ”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Thịnh Hạ cứng đờ không dám động đậy.
Nhưng rồi người đàn ông chỉ cúi đầu hôn lên sống lưng mảnh mai của cô, nụ hôn nóng bỏng tưởng như đang thiêu đốt da thịt, lan rộng vào sâu trong tâm hồn cô khiến cô run rẩy.
Cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của anh: “Khi nào thì em mới đồng ý anh?” “Quay lại nhìn anh.”
Lạc Hàn Đông dường như muốn bức ép cô, dù sao cũng là do cô chủ động khiêu khích anh trước.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ cùng với khóe mắt đỏ hồng của cô thì anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Anh ngồi dậy mặc quần áo, không quay đầu lại liền rời đi.
Thịnh Hạ đợi khi không còn nghe thấy tiếng bước chân anh nữa, mới cố gắng nhịn đau xoay người lại.
Khắp phòng, từ trên sàn, sô pha,… mọi ngóc ngách trong căn nhà như đều gợi cô nhớ đến những ký ức phóng đãng đêm qua. Cô vùi mặt vào đầu gối, cuộn tròn lại lăn trên giường.
Bờ vai cô đang run lên không thể kiểm soát. Cô bây giờ giống như một con vật nhỏ bị thương đang kêu gào cầu cứu.
Khi Lạc Hàn Đông trở lại văn phòng, toàn bộ công ty đã bị sốc.
Hứa Phi Nhan trợn tròn mắt, cô ấy kéo đồng nghiệp xung quanh mình lại, ngẩn người hỏi: “Cái gì trên cổ của Đại ma vương vậy?”
Đồng nghiệp nọ cũng sững sờ nhìn Lạc Hàn Đông, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “…Hình như cái đó là dấu hôn mà? Hay là dấu răng?”
“Mẹ kiếp! Đại ma vương đêm qua bồi ngủ rồi hả?” Hứa Phi Nhan che miệng: “Trên đời có người phụ nữ nào không cần mạng nữa vậy?” Đồng nghiệp tưởng tượng đến cảnh tượng thiếu trong sáng đó, nhân vật chính bên trong lại là Đại Ma Vương, hít một hơi: “Tôi nghĩ không phải là người thường.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như gặp lại người anh em đã thất lạc nhiều năm.
Trong cuộc họp, tâm trạng của Lạc Hàn Đông cực kỳ xấu, sau khi anh tắm xong, dấu hôn cùng vết răng trên làn da trắng lạnh của anh càng trở nên nổi bật hơn, anh cũng thoải mái để lộ ra, không để ý bị người khác nhìn thấy.
Mọi người trong phòng họp đều giống như nữ chính ngủ cùng anh tối qua, ai cũng cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Không ai ở đây có thể tưởng tượng nổi một người có tính cách lạnh lùng như Đại ma vương lại có thể phát sinh quan hệ với phụ nữ. Không những vậy, tối hôm qua còn có vẻ rất mãnh liệt. Thế nhưng…
Vì sao không khí trong phòng họp hôm nay lại ngột ngạt vậy!
Mọi người đều cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Giọng nói Lạc Hàn Đông khàn khàn khác thường, vừa nói được vài câu, trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô chủ động hôn lên môi anh, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng. Anh gác chân che chỗ đã dựng đứng lên đi, sau đó cau mày nói tan họp, nhanh chóng rời đi bỏ lại một đám người đang ngơ ngác.
Hứa Phi Nhan trợn tròn mắt nhìn, huých tay vào Lưu Tuyết ở bên cạnh, nói:
“Đại ma vương…chỗ đó có phải vừa nhô lên không?”
“Tôi … tôi cũng thấy rồi …” Lưu Tuyết nuốt nước miếng: “… Thật lớn.” Các đồng nghiệp nam xung quanh nhìn xuống chỗ đó của mình rồi nhanh chóng dùng tay che lại.
Hứa Phi Nhan không thể tin được: “Trong phòng họp mà cũng có thể cứng lên?! Đại ma vương điên rồi sao?”
“Đêm qua đã làm kịch liệt như vậy mà Đại ma vương vẫn còn có thể … hứng lên được. Chẳng lẽ… Tối hôm qua vẫn còn chưa thỏa mãn sao?” Lưu Tuyết đoán mò.
------oOo------