Bước tới hai bước, mắt trợn lên, hét lớn:
- Lấy ra cho lão phu xem là cái gì!
- Không có, không có gì, thật là không có gì.
Quân Khương Lâm cảm giác cả hai đời của mình chưa bao giờ gặp phải chuyện chật vật như vậy.
Nằm chật vật trong chăn, nói vội ra giọng đầy ai oán:
- Ông nội, người cũng thật là quá không lịch sự rồi. Cháu đang còn ngủ, người sao cứ thế đá cửa xông vào, may mắn là bây giờ vẫn còn chưa có vợ a. Nếu như có cháu dâu rồi, chẳng lẽ lão gia cũng cứ thế xông vào sao?
- Ngươi vừa nói gi?
Quân lão gia tử nhất thời tức giận đến cực độ, đầu như nổ đom đom, mắt như bắn tinh quang:
- Nghiệp chướng! Ngươi còn dám nói lão tử ta như vậy. Tiểu tử ngươi còn không nhanh mang đồ vật đó ra? Thế nào, đừng để lão phu phải nhọc công tốn sức.
"Soạt"
Bất chấp tất cả, lão gia tử sẽ vươn tay kéo mền. Công lực của Thiên Huyền cao thủ há để cho kẻ như Quân Khương Lâm chống lại được.
Nhất thời "sưu" một tiếng bị lột ra, hiện ra trước mắt của Quân lão gia tử.
Xuất hiện trước mắt lão là một vật có hình thể như quả trúng gà, ở giữa là một mảng đen tuyền, trường thương vẫn còn dựng đứng như đang chiến đấu, thô đến cực điểm, lại đang rung rung như đắc ý.
Quân Khương Lâm không hề chuẩn bị tâm lý, kêu lên kinh hãi, hai tay lập tức che chỗ kín, xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Đột nhiên suy nghĩ vừa chuyển. Dù sao cũng đã bị nhìn thấy, có thấy nữa cũng chẳng sao, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Hai tay lập tức buông ra, đứng hẳn lên giường, trần truồng, tay nâng cao bảo bối, tao nhã xoay xoay mông, bước đi vài bước, tâm trạng đã trở lại bình thường, hướng lão gia tử nói:
- Gia gia, người không phải là muốn nhìn sao? Hiện tại có thể nhìn thoải mái.
Lão gia tử như chợt tỉnh từ trong mộng, không nhịn được nét mặt già nua đỏ bừng, cánh tay đột nhiên xoay tròn, đập xuống một phát, kêu một tiếng rõ to ngay trên cái mông trơn nhẵn của hắn, nói:
- Xem ta làm sao trừng trị cái đồ hỗn trướng ngươi.
Đột nhiên khẽ vươn tay, đoạt lấy vật trong tay Quân Khương Lâm. Nhất định phải xem tiểu tử ngươi dấu cái gì.
Cái gì thế này?
Tại sao lại có chút ướt sũng, lão gia tử nhất thời không nghĩ ra là cái gì, vẫn còn sững sờ trong chốc lát.
Sau đó còn đưa vào mũi ngửi một cái, nhất thời ngửi ra loại mùi kỳ quái mà từ lâu không gặp.
Thoáng động, lão gia tử rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nét mặt già nua lại một lần nữa đỏ bừng, đem vật kia quăng ra ngoài, hung tợn đánh tiếp:
- Lão phu đánh chết tên tiểu tử không biết xấu hổ này.
Trong phòng nhất thời vang lên từng trận kêu la thảm thiết.
Quân tam gia xa xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng chạy tới, vừa lúc chứng kiến cha già đỏ mặt đi ra.
Quân Chiến Thiên từ trong phòng đi ra, tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng. Nhưng khóe mắt lại có chút cười.
- Cha, Khương Lâm làm gì mà cha tức giận vậy?
Tam gia cẩn thận hỏi.
- Đừng nói tới cái tên súc sanh đó nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!