Mọi người lại lần nữa như bị sét đánh, bất quá... Ngôn từ của mập mạp có vẻ hay... Có điểm đạo lý.
- Đã không phải là vì tiền, đã thế bộ dáng lại không xấu, vì cái gì không tìm nam nhân gả cho, cho rằng việc này an ổn hơn sao? Nói trắng ra là lừa đảo! Mẹ nó, cái gì bán nghệ không bán thân! Lão tử dùng cả đống bạc đập chết mấy con đó! Để xem mấy con đó có bán hay không!
Đường Nguyên lòng đầy căm phẫn và bi phẫn.
- Bàn Tử, lý tưởng này của ngươi, thật sự quá là hoành tá tràng.
Quân Khương Lâm chùi mép, ra vẻ khó nói nên lời. Còn nhớ lần trước cùng Bàn Tử đàm luận một phen, lần này hiển nhiên một lần nữa lại khơi lên tính cố chấp của hắn.
Đối với lần điên khùng này của Bàn Tử, Quân Khương Lâm chỉ có một câu để hình dung: "Người nghèo mới trở nên giàu có, tiền nhiều quá làm cho phát điên rồi!"
- Đường Bàn Tử, ngươi…ngươi thật quá mức vô sỉ!
Độc Cô Tiểu Nghệ mặt đỏ tới mang tai, hai mắt trợn lên. Không nghĩ đến chuyện mình bị tên mập này lừa, tập trung tĩnh khí lâu như vậy chỉ để nghe được một câu nói hết mức vô sỉ!
Bàn Tử tất nhiên chẳng biết xấu hổ là gì. Hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, khiến người ta chỉ biết đứng dưới ngưỡng mộ.(Ta cũng ngưỡng mộ công phu "Thần Phong Trảm" của ta quá:88:)
- Bàn Tử, khoan hãy nổi nóng, khụ khụ.
Quân Khương Lâm ho khan hai tiếng:
- Nói cho ngươi biết một việc quan trọng.
- Mau nói đi, xong việc ta còn mượn vài chiếc xe ngựa, chở bạc thẳng đến Linh Vụ Hồ! Lão Tử muốn một đêm tiêu hết vài trăm vạn lượng! Cho cái đám "đại gia" đó lác mắt!
Đường Nguyên vừa nói xong tiện tay cầm lấy một cái chén trên bàn, chẳng cần để ý đến ai đập thẳng xuống đất.
- Về vụ đấu giá lần này.
Quân Đại thiếu gia tức thì trầm mặt xuống. Ánh mắt thâm ảo quét quanh một vòng. Tức thì mọi người trong lòng liền cảm thấy cứng lại, không tự chủ được nghiêm túc hẳn lên, trong lúc này Thiên Huyền cường giả chỉ có Quân Vô Ý, Tống Thương, Hải Trầm Phong ba cao thủ, mặc dù Quân Tam Gia là thân phận trưởng bối. Nhưng khi ánh mắt ngưng trọng của Quân Đại Thiếu Gia nhìn tới, trong nội tâm mỗi người đều rùng mình một cái, nhãn lực sắc bén của Quân Khương Lâm khiến cho mọi người thật sự kinh ngạc.
Quân Vô Ý trong mội tâm thầm tán thưởng một tiếng. Điều này có lẽ chính là khí chất của một vị cao thủ, không cần biểu hiện quá nhiều, tự nhiên như vậy mà đã khiến cho người ta cảm thấy sự cao cao tại thượng kèm theo một cảm giác kính sợ.
Ngay cả bản thân mình một đại tướng quân đã từng thống suất thiên quân vạn mã huyết chiến gần nửa đời người, cũng không tự kìm hãm được cảm giác áp bức này, huống gì là người khác!
- Lần đấu giá này. Là chủ ý của ngươi! Đường Nguyên, ngươi nhớ kĩ chưa?
Đôi mắt sắc bén của Quân Khương Lâm nhìn thẳng vào Đường Nguyên, nói từng chữ một.
- Lần đấu giá này. Là chủ ý của ta sao?
Đường Nguyên sờ sờ đầu, vẻ mặt mê muội! Không riêng gì lời nói đầy hàm ý của Quân đại thiếu gia, cũng chỉ vì một tiếng "Đường Nguyên!" Quân đại thiếu gia rất hiếm khi gọi thẳng tên cúng cơm của Bàn Tử, hai người bọn họ có thể nói là giao tình thâm hậu, xưa nay vốn chỉ dùng ta – ngươi, hay Tam Thiếu – Bàn Tử mà đùa giỡn. Như lần này Quân đại thiếu gia gọi thẳng tên này thực là cực kỳ hiếm có!
- Đúng! Lần đấu giá này toàn bộ điều là chủ ý của ngươi! Mặc kệ là ai hỏi điều gì, đều là chủ ý của ngươi! Hiểu rồi chứ?
Quân Khương Lâm tăng thêm phần nghiêm túc:
- Ta nói lại, bất luận là ai hỏi ngươi cũng phải trả lời như thế, phải thật thuyết phục, không có ngoại lệ! Ngươi biết rõ đây là ý gì chứ?
- Đã hiểu, từ nay về sau cho dù là ngươi hỏi, ta cũng trả lời là chủ ý của ta!
Đường Bàn Tử có chút tự cao tự đại nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!