Đôi mắt đẹp của Quản Thanh Hàn chăm chú nhìn vào một mảnh lá cấy trước mặt, trầm lặng nói:
- Không sai, thực sự là hưởng phúc.
Quân đại thiểu lập tức phát hiện mình đã nói sai, thầm nghĩ muốn tự vả vào mặt mình một cái, không mở mồm có ai bảo câm đâu! Thân phân của Quản Thanh Hàn tại Quân gia, cho dù có địa vị tương đối,cho dù có được tôn trọng, thủy chung vẫn là một quả phụ chưa cưới, hưởng phúc cái gì đây?
- Mấy ngày nay, vất vả cho đệ rồi!
Quản Thanh Hàn cố gắng kìm nén tâm trạng của mình lại, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy:
- Tam Đệ, ta có mấy câu muốn hỏi đệ, không biết có tiện không?
- Đại tẩu nói chuyện gì vậy. Có chuyện gì xin cứ nói. Tam đệ ta tất nhiên sẽ "tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn". (Nếu biết là sẽ nói, đã nói là nói hết)
Quân Khương Lâm sảng khoái nói.
- Tuy rằng ta không biết đệ làm như thế nào, chẳng qua ta nghe Tam thúc nói, chuyện Huyết Hồn Sơn Trang đệ nói với thúc ấy là đã giải quyết xong, mà ta ngạc nhiên vậy mà Tam thúc lại tin, hôm nay trước mặt ta, ta mong đệ có thể nói cho ta biết sự thật, chuyện này thật sự đã giải quyết xong sao?
Quản Thanh Hàn vẫn cúi mặt như cũ, nhìn đám hoa cỏ trước mặt, quy lưng về phía Quân Khương Lâm. Gió thổi nhẹ, làm mấy lọn tóc tung bay trong gió làm lộ ra làn da mềm mại cùng chiếc cổ trắng nõn.
- Coi như là vậy đi, ít nhất tạm thời đã giải quyết xong.
Quân Khương Lâm trong lúc vô tình phát hiện ra chiếc cổ trắng nõn, không khỏi liếc trộm vài cái, cơ hội như thế này quả là không có nhiều a.
- Một khi đệ đã chắc chắn như vậy. Ta dù có hoài nghi cũng không thể không tin, ta thấy đệ trong thời gian này luôn một mình đi ra ngoài, tuy rằng ta không biết rốt cục đệ muốn làm gì, nhưng lại có thể mời được một vị chí tôn về nhà. Mà mấy cái này là đệ chuẩn bị đề đối phó Huyết Hồn Sơn Trang cùng Phong Tuyết Ngân Thành phải không?
Quản Thanh Hàn khẽ cười:
- Khi ta nghe Tam thúc nói chuyện này, ta nhận thấy người thực sự rất bội phục đệ. Trong ấn tượng của ta, Tam thúc ngoài gia gia cùng công công, quả thực không có bội phục một ai cả, nhưng đệ lại là người thứ ba mà Tam thúc bội phục!
Trong bụng Quân Khương Lâm thầm oán:
- Vị tam thúc này, sao lại nhiều chuyện như thế chứ, chuyện gì cũng tiết lộ ra ngoài, bội phục ta thì có ích lợi gì, không bằng cấp cho ta chỗ tốt là thực tế nhất.
- Chuyện này coi như là thế đi. Hắc hắc, kì thật cũng là may mắn thôi.
Quân Khương Lâm gãi gãi cái mũi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào chiếc cỗ trắng nõn kia, thậm chí còn không nghe được mình đang nói cái gì. Quản Thanh Hàn cúi đầu, lại hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của gã họ trư này.
- Ta còn nghe Tam thúc nói, lúc trước khi chúng ta luyện võ, đệ đều là nhường ta, bản lãnh chân thật của đệ đã vượt xa ta, đệ đã hết sức tránh, không để cho ta bị thương...
Quản Thanh Hàn nói tới đây, chẳng biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng, bộ dáng mê người, đối với Quân Khương Lâm mà nói, đây đúng là một bữa tiệc cho đôi mắt của hắn...
Quân Khương Lâm ánh mắt sáng rực lên, nuốt nước miếng ừng ực, khó khăn nói:
- Tam thúc chỉ ba hoa thôi, tỷ đừng tin thúc.
- Ta làm sao có thể nguyện ý tin, nhưng chỉ bằng việc đệ có bản lãnh đem tất cả các mỗi nguy hiểm của Quân gia mà giải trừ đi hết, thì có thực lực vượt xa ta chỉ là chuyện bình thường!
Quản Thanh Hàn thở dài vui vẻ, nói:
Đầu óc Quân Khương Lâm cấp tốc chuyển động, con mắt đảo loạn:
- Ách, đại tẩu, người cũng biết tình cảnh của Quân gia a, đệ như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, không có biện pháp a, hắc hắc.
- Tình cảnh của Quân gia chỉ là một chuyện, ta tự nhiên hiểu được, nhưng trước kia đệ ở trước mặt ta hồ đồ thật sự có quan hệ sao?