Cường giả, muốn thuyết phục bọn họ dễ như vậy sao? Điều này không phải dùng vài câu nói nhảm là có thể! Lão tử nếu có thể dùng thực lực để thuyết phục các ngươi, vậy ta còn sợ cái rắm gì Lệ Tuyệt Thiên nữa? Mẹ nó, trực tiếp đem hai vị chí tôn bình bình điên cuồng mà đáng một trận, cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, sao bay đầy mặt, đánh cho cha mẹ chúng không nhận được ra mặt con rồi!
Quân đại thiếu gia không biết nói gì, trong lòng phi thường buồn bực, lại rất vội.
Ý định của Hạc Trùng Tiêu làm sao hắn lại không nhìn ra? Ừ, đáng đi để ta nhìn, nếu như thật sự là cường giả, huynh đệ chúng ta sẽ vì chỗ tốt của ngươi mà giúp ngươi một chuyến cũng hẳn là không thể. Nếu như ngươi chỉ là nến bôi trên đầu thương, vậy xin lỗi nhé, hai huynh đệ chúng ta sẽ đoạt bảo bối của ngươi vậy? Về phần làm việc? Về bàn với đám trẻ trâu đi!
Một đầu huyền thú lại có tâm địa gian giảo như vậy, khiến Quân Khương Lâm càng không biết nói gì, càng thêm buồn bực, quyền chủ động lúc này đột nhiên bị đối phương nắm lấy.
"Thuyết phục sao? Các ngươi nghĩ phải như thế nào mới tính là thuyết phục?" Quân Khương Lâm có phần không kiên nhẫn được nói. Mẹ kiếp lão tử đây ngay cả Vương Bát khí đều bạo phát rồi, hai người các ngươi còn không cúi đầu cam bái? Cư nhiên còn chi chi kêu loạn! Lão tử dù cho là diễn viên thiên tài cũng không thể nhẫn được nữa! Chú có thể nhịn nhưng mà thím thì không thể nhịn. Không thể nhịn được nữa!
"Điều này không phải là đơn giản sao, đánh một trận là sẽ biết thôi mà!" Lão Hùng lộ ra một vẻ mặt cực kì gian trá. Vẻ mặt của hắn lúc này không khác gì một tên gian thương, thật sự là khiến người khác không thể nào tin được.
"Nói bậy bạ cái gì đó?" Hạc Trùng Tiêu vội vàng quát lớn Tứ đệ của mình, nói: "Cả ngày chỉ biết hô đáng đáng giết giết, đó chính là hành động của kẻ mãnh phu mà thôi! Chúng ta là cao nhân, sao có thể làm vậy!" Sau đó hắn quay sanh nhìn Quân Khương Lâm, thầm nghĩ Tứ đệ thật sự không biết trời cao đất rộng, vạn nhất tên gia hỏa trước mặt này lại giống như tên Vân Biệt Trần, chẳng phải hai người theo gót của Nhị ca sao?
Nhưng bản thân hai người mình lại không có cơ hội trốn như Nhị ca, đến lúc đó chẳng phải là khiến lão đại tức chết hay sao? Nếu có thể trực tiếp tức chết thì tốt, vạn nhất tức mà không chết, thì hai người đúng là xong rồi!
"Chúng ta chính là cao nhân đương thời, không thể làm theo cách của đám tục nhân được, chúng ta tỷ thí nhé?".
Hạc Trùng Tiêu hướng về phía Quân Khương Lâm duỗi ra ba ngón tay, nói: "Ba ván hai thắng hai, nếu là ngươi thắng, huynh đệ chúng ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi một chuyện, thế nhưng phần tốt của bọn ta cũng không thể thiếu!"
"Đúng, nếu như ngươi thua. Chỗ tốt cũng không thể thiếu! Mà chúng ta cũng không phải làm việc giúp ngươi!" Hùng Khai Thiên tích cực nói thêm một câu.
"Nói cách khác, vô luận ta thắng hay thua, các ngươi đều có chỗ tốt?" Quân Khương Lâm trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người, nói: "Lão Hùng, ngươi thông minh như vậy, sao lại không đi làm buôn bán nhỉ? Tuyệt đối là có lời mà không lỗ a! Không, các ngươi chém giết rất được, cường đạo nhất định sẽ tôn hai vị làm tổ sư gia đó!"
Thật ra trong lòng Quân Khương Lâm đã đồng ý. Thắng tự nhiên mọi sự đại cát đại lợi. thua cũng phải để cho bọn họ thiếu mình một cái nhân tình. Tuy rằng cái nhân tình này nhất định người ta sẽ không thừa nhận.
Nhưng mà, đầu tiên cần phải giúp hai người này truy cầu một lần lợi ích lớn nhất đã, sau đó sẽ thành.
Khuôn mặt dầy như mo, đầy lông của Hùng Khai Thiên cũng phải đỏ lên, hắn nhìn Quân Khương Lâm, cảm giác cỗ hơi thở càng nồng đậm, không khỏi duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, khóe miệng nhếc lên cười gian. Hai tay xoa xao, trực tiếp đưa ngón tay cái lên, nói: "Thứ kia, rốt cuộc là ngài để ở nơi nào? Ta lục soát cả buổi như thế nào lại không tìm thấy? Xác thực là rất tài nha, thần thức của ngài là dựa vào nó sao!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!