Đường Nguyên liếc tròng mắt nhìn Quân Khương Lâm, đột nhiên hu hu khóc lên:
- Tam thiếu, ca ca thật không biết, ngươi lại có thể thân mang ngọc kết, có trí định quốc an bang, tâm kế khiến quỷ thần khó lường, trí óc thông suốt kinh thiên động địa, phong vân biến sắc, là một kì tài có một không hai, kinh tài tuyệt diễm, tài hoa khắp thiên hạ, ta ta, ta đối với ngài quá sùng bái, giống như nước sông cuồn cuộn liên tục không ngừng, từng đợt từng đợt cuộn trào đi ra. Lại giống như Thiên Phạt sâm lâm vĩnh viễn đứng sừng sững, như đỉnh Tuyết Phong vĩnh viễn tuyết trắng, giống như biển rộng khôn cùng vĩnh viễn mãnh liệt bành trướng, ĐCM, trời ạ ta đối với ngươi thật sự...
- Ngừng!
Liên tiếp là lời vuốt mông ngựa khiến Quân Khương Lâm lâm vào mê võng dày đặc, vừa chóng mặt lại vừa cảm thây vui sướng, đồng thời lại cảm giác hắn khen ngợi không phải là mình, rốt cục hắn cũng giữ được một tia tỉnh táo cắt đứt lời lải nhải của Đường mập mạp.
Mập mạp này khẳng định có âm mưu, ta làm sao lại có tài như vậy, tuy đây là sự thật, thế nhưng luôn ẩn dấu, người khác có thể nhìn ra cũng đành chấp nhận, thế nhưng chỉ bằng mập mạp nhà ngươi cũng có thể nhìn ra nét đẹp của nội tâm mình a.
- Phần buôn bán này.
Mập mạp dùng bàn tay đang run rẩy chỉ vào tấm giấy đang nắm trong tay kia, nói:
- Thật sự là ngài ghi sao? Không có tìm người nào viết dùm chứ?
Quân Khương Lâm không hiểu ra sao lại gật đầu nói:
- Đúng vậy, làm sao thế? Điểm ấy mà cũng cần người thuê viết là sao?
Thật sự hắn không có thuê người. Quân đại thiếu chính là Sát Thủ Chi Vương, bởi vì cần thường xuyên sắm vai nhân vật có chút địa vị cho nên những tri thức căn bản trước đây đều nhớ rõ, tỷ như thiết kế một bản kế hoạch cho mập mạp, hắn cũng không quá hi vọng đây sẽ là một bản kiệt tác, phỏng chừng tùy tiện tìm một người buôn bán nổi tiếng tốt nghiệp đại học đều có thể xuất sắc hơn rất nhiều so với Quân đại thiếu gia!
Câu cú chỉ đơn giản hơn một chút mà thôi. Hắn không chú ý quá sâu khi viết bản kế hoạch này lắm.
Về phần mập mạp làm sao thành bộ dạng như vậy thì hắn chịu!
- Làm sao vậy? Ngài còn hỏi ta làm sao vậy à?
Đường Nguyên kích động muốn chết, hắn mang theo bộ dạng dơ dáng nắm chặt tay Quân Khương Lâm, sau đó liều mạng lắc:
- Sư phụ, sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy, không không, sư phụ, thỉnh ngài nhất định thu nhận đồ nhi a, làm đồ tôn cũng không thành vấn đề, ô, ta quá gà mà.
Quân Khương Lâm lập tức cảm giác hai tay của mình bị một đoàn bọt biển dày đặc bao trùm, hắn vội vàng dùng sức rút tay lại, mập mạp dùng hết sức như trẻ con giữ vú mẹ không chịu buông tha, Quân đại thiếu lúc này cũng không còn khí lực, nếu không thực sự đã chết sống xuất thủ rồi. Chỉ nghe mập mạp nước mắt chảy ròng ròng, cầu khẩn nói:
- Sư phụ, sư phụ, ngài hãy phát phát từ bi đi mà, nhận lấy đồ nhi đi.
- Mập mạp, ngươi cứ làm ra bộ dạng như vậy nữa, lão tử sẽ đem ngươi ném vào chuồng heo đó, ngươi có tin hay không? Mau buông tay ra!
Quân Khương Lâm hung dữ uy hiếp, sau đó vò đầu bứt tóc nói:
- Kế hoạch này chẳng lẽ có chỗ nên đổi?
Chẳng lẽ như "Vương Bát khí" như trong tv nói, tùy tiện xuất ra một thứ gì đó sau đó liền có tiểu đệ khóc lóc ôm đùi mình cầu xin?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!