Chương 157
Đám tướng quân nhận lệnh rời đi, thần sắc trong mắt Quân Chiến Thiên lại càng trở nên lạnh lẽo.
Khương Lâm, hãy nhìn gia gia báo thù cho cháu! Phàm là những kẻ đã từng đối đầu với cháu, phàm là những kẻ hiềm nghi, tối nay, bọn chúng sẽ đều chôn cùng cháu.
Khi mà tiếng trống trận vừa mới vang lên……….
Đêm khuya, trong hoàng cung, Hoàng Đế bệ hạ Thiên Hương quốc Dương Hoài Vũ cả kinh nằm dậy, quát:
– Tiếng gì vậy?
Vị hoàng đế đã từng đi chinh chiến sa trường này cảm thấy nguy cơ rất rất lớn, một nguy cơ ngay trong thời thịnh thế! Nó giống như…. giống như có chuyện kinh thiên động địa gì đó đang phát sinh.
Ngoài tẩm cung, một giọng nói the thé vang lên:
– Bẩm bệ hạ, hình như là. tiếng trống trận.
– Tiếng trống trận sao?
Hoàng Đế nhướng mày, đột nhiên cả kinh.
– Trống trận? Trống tụ tướng!
Sắc mặt đại biến! Hoàng đế xoay người xuống giường, tiện tay khoác chiếc ao choàng ra ngoài, bên trong chỉ còn nội y bước ra ngoài đưa tai nghe ngóng một hồi, càng nghe, sắc mặt hắn càng trở nên trầm trọng.
Quân Chiến Thiên!
Hoàng Đế vừa nghe đã biết đây chính là tiếng trống trận của Quân Chiến Thiên! Ngoại trừ trống tụ tướng của Quân Chiến Thiên ra, trong kinh thành không có âm thanh nào hùng tráng thảm thiết như thế! Cũng chỉ có trống trận của Quân Chiến Thiên mới có thể phô ra uy thế như vậy, uy thế đủ để chấn động cả thành Thiên Hương!
– Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao trẫm không biết hả?
Hoàng Đế bình tĩnh chậm rãi hỏi. Lúc này dù có làm cái gì cũng được, duy chỉ có nogs vội là không thể. Chỉ có hỏi chuyện gì xảy ra mới biết được Quân Chiến Thiên vì sao lại đánh trống tụ tướng vào lúc này! và cũng chỉ có vậy mới có thể tìm ra đối sách hóa giải được.
– Nô tài không biết!
Vừa hỏi xong, sáu gã nội thị bên người đồng thời quỳ xuống, không người nào dám trả lời.
– Tra!