Rừng sâu bên dưới, chợt lóe lên, cỏ dưới chân, lướt qua đã chẳng thấy tăm hơi, núi cao đá tảng, chỉ chớp mắt đã ở sau lưng, càng chạy đi thì lại càng thêm vắng, vắng đến hiu quạnh!
Cứ một đường mà đi, không để ý mà cả bọn đã chạy một đoạn thật xa. Theo Quân Khương Lâm dẫn đường, cả ba người nhập thành một đường thẳng mạnh mẽ đi xuyên qua gió tuyết. Đông Phương Vấn Tâm đang nằm trên lưng Mai Tuyết Yên càng lúc càng kinh ngạc.
Có con dâu quả nhiên là tốt! Lưng cõng một người trên vai đi cả trăm dặm nhưng tốc độ không hề giảm xuống, đã vậy hơi thở bình thường điều tức, tựa như không hề mất sức, so với hai tên gia hỏa đang tranh đấu nhau kia không hề chậm hơn, mà còn có vẻ thừa sức, nếu như chịu tung hết lực lượng ra, hoàn toàn dễ dàng đuổi kịp.
Bản thân ở sau lưng nàng, tận mắt thấy núi rừng cây cối từ từ hóa thành những bóng hình mơ hồ do lướt qua với tốc độ sao xẹt, tốc độ nhanh như vậy mà tự thân không thấy có chút gió tuyết táp vào mặt, cứ tự nhiên an nhàn như đang ngồi ở nhà vậy, nếu như không phải còn đang lo lắng cho con trai thì có khi đã ngủ mất không chừng, ngủ thật ngon, không vì dằn xóc mà tỉnh lại.
Xem ra mình đã có một cô con dâu huyền công đạt chuẩn, chắc chắc đã đến mức đăng phong tạo cực, trình độ kinh khủng khó lường, so với con trai mình cũng có phần vượt trội!
Thật sự không hiểu thằng nhóc này tán gái đã thần sầu bậc nào mà đem được cô nàng đầy đủ cả công dung ngôn hạnh, lại thêm cả khí chất cao ngời đến hoàn mỹ như vậy về nhà được. Quả thật là tiền đồ không lường trước được.
Đông Phương Vấn Tâm không hề biết đến thành tích giang hồ của nàng ta. Vị con dâu ngoan này chính là người lãnh đạo số một của Thiên Phạt sâm lâm, đối thủ số một của tam đại thánh địa – Tam Thánh Nhất Hung – chính là nàng, cả một đời bá chủ! Nếu như biết rõ ràng vậy thì rất có thể Đông Phương Vấn Tâm đã ngất rồi...
Phìa trước đột nhiên lộ ra một sơn cốc tà ám, thân ảnh Quân Khương Lâm tới đó thì không chút do dự lao thẳng xuống dưới. Sở Khấp Hồn theo sát phía sau, thân như cành liễu nhẹ nhàng rơi xuống như hoa tuyết.
Đến khi hắn rơi xuống đất thì đã thấy Quân Khương Lâm đứng ngay trước mặt, dùng một cặp mắt sắc như dao nhìn về phía mình.
" Tốc độ được lắm"
" Thân pháp không tồi."
Hai người không hẹn mà gặp cùng thốt ra khen lẫn nhau, trong lời nói ai cũng có chút không cam lòng. Trong tâm cả hai đều biết, trong trận chiến phân nhanh chậm này, đã hòa rồi!
Dù rằng có lợi thế đi trước thì Quân Khương Lâm cũng không bỏ xa Sở Khấp Hồn, mà Sở Khấp Hồn dù toàn lực đuổi theo cũng không bắt kịp Quân Khương Lâm! Vậy nên ở phương diện thân thủ thì hai người ngang ngửa nhau!
Mai Tuyết Yên lưng cõng Đông Phương Vấn Tâm nhẹ nhàng như gió lướt tới, tinh tế dừng lại cách hai người bọn họ mười trượng rồi lặng lẽ đáp xuống.
Quả đúng như phán đoán của Đông Phương Vấn Tâm, khinh công của Mai Tuyết Yên trên cả hai người bọn họ một bậc, nhưng nàng không muốn quấy rầy hai người so tài, nên không dùng khinh công đến cực hạn!
Trước đấy, Quân Khương Lâm đã dùng hành động để biểu lộ ý tứ của hắn! Trong trận đấu về thân pháp và tốc độ đã ám chỉ ngầm với Mai Tuyết Yên: hắn không hi vọng nàng nhúng tay giúp hắn!
Ánh mắt ưng của Quân Khương Lâm chợt nhạt, rồi mỉm cười, trên khuôn mặt anh tuấn không tìm thấy bất cứ nét tàn khốc nào.
"Sở Khấp Hồn, để ta lĩnh giáo công phu tay chân của ngươi!"
Sở Khấp Hồn sắc mặt vẫn xanh, bình tĩnh đáp " Cầu còn không được!"
Hai người đều không ra đòn trước, cứ đứng đối diện như vậy, nhưng bất ngờ ngay sau đó gần như cùng lúc ra tay.
Sở Khấp Hồn mạnh mẽ tiến về trước, vung ra một đôi thiết quyền chấn nát tuyết giữa không trung, thế không gì cản nổi! Quân Khương Lâm cũng lao về trước, hai người như hai chiếc tàu hỏa đối mặt nhau mà phóng tới, chạm nhau ngay chính giữa.
Nhưng mà ngay lúc hai người sắp va chạm, thân ảnh lại lóe lên, Quân Khương Lâm chợt biến mất, rồi Sở Khấp Hồn cũng chẳng thấy đâu, ngay giữa chiến trường đang hồi kịch liệt bỗng không còn bóng dáng người nào.
Nhưng ở ngay trung tâm không ngừng truyền ra tiếng quyền đấm cước đá, trên mặt đất bông tuyết cứ từng chùm từng chùm bay loạn, tiếng đánh nhau của quyền cước tưởng như một giây có cả vài trăm đòn thế vang lên không dứt, thế nhưng cả hai lại không hề lộ ra thân hinh, chỉ thấy không trung quay cuồng, không hình không bóng, mà cuồng phong kia cứ quét tới đâu thì bông tuyết lại bị chấn bay tới đó, cứ nát vụn mà tan đi.
Dần dần thì giữa không trung cũng đã xuất hiện một bức tường tuyết thật dày, dưới khí kình của hai người, tuyết rơi cũng bị ép thành hình dạng vật thể!
Phanh!
Sau một tiếng vang lớn, hai bóng người màu trắng cùng hiện ra, dùng tốc độ chớp mắt phá tan tường tuyết, trong lúc này cả hai vẫn không ngừng tấn công đối phương!
Mỗi chiêu thức tung ra đếu nhắm vào chỗ trí mạng, mỗi đòn thế mà nếu trúng phải thế nào cũng phải mang thương tích tàn phế cả đời.
Quân Khương Lâm tung ra một chưởng mờ mờ ảo ảo, đang trên đường tới thì chưởng hóa thành trảo hung hăng móc vào cuống họng Sở Khấp Hồn.
Sở Khấp Hồn khẽ nhấc tay phải đã che chắn yết hầu, tay trái lại vung ra một quyền đáng thẳng vào huyệt Thái Dương của Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm vừa nghiêng đầu né vừa vung chân tung liền ba cước hướng về ba yếu huyệt Trung Cực, Tam Nguyên, Đan Điền của Sở Khấp Hồn! Cái nào cũng là huyệt vị trí mạng! Chỉ cần trúng một thì xem như xong đời Sở Khấp Hồn!
Cùng lúc đó thì khó khăn lắm chưởng đầu tiên của Quân Khương Lâm mới cùng với cánh tay của Sở Khấp Hồn va chạm "phanh" một tiếng, sau đó là ba tiếng ba ba ba vang lên bên dưới, hai người cùng tách ra, lùi mạnh về sau nhưng vẫn đứng vững trên mặt tuyết!
Nguyên lai là ba cước vừa rồi của Quân Khương Lâm đã bĩ Sở Khấp Hồn vừa vặn không chút tiếng động đáp lại cũng bằng ba cước!
Sở Khấp Hồn trong lòng âm thầm tán thưởng, bản thân đã hơn trăm năm đánh nhau, cứ sau mỗi trận chiến lại khổ công suy nghĩ chiêu thức đoạt mạng khác nhau, giờ đây đối đầu với đối phương lại có cảm giác chiếm không được thượng phong!
Mà trận chiến cũng còn lâu mới xong, trước mắt chỉ có thể xem như vừa bắt đầu mà thôi!
Quân Khương Lâm bên phía đối diện vừa dừng lại thì đã nhanh chóng hóa thân hòa mình vào gió, Sở Khấp Hồn quát một tiếng, nhưng lại không triển khai thân pháp mà cứ đứng tại chỗ xoay tròn như một con quay cần mẫn, hai tay hai chân giống như là Thiên Thủ Quan Âm, mở ra tầng tầng lớp lớp hoa sen kỳ dị bảo vệ toàn bộ cơ thể, cũng tranh thủ phản kích!
Khắp xung quanh Sở Khấp Hồn là một cột gió xoáy cực kỳ cao, chuyển động vù vù, từng đạo kình khí cũng từ cột long quyển phong hữu hình vô chất này mà phát ra! Cả bốn phương tám hướng không ngừng phát động tấn công, thậm chí là đỉnh đầu hay lòng bàn chân cũng không bỏ sót!
Long quyển phong kia càng gom tuyết đọng lại thật dày, bất ngờ bay thẳng lên cao, càng ngày càng mạnh mẽ, trông cứ như bạch long phi thiên, phá tan chính tầng trời! Từng đạo từng đạo cứ liên tục tiến công phát ra từng hồi phanh phanh liên tục! Cứ vậy không ngừng phát ra hồi lâu thì vỡ ra một tiếng hét thảm!
A!
Cột tuyết đột nhiên tan nát, Quân Khương Lâm từ từ hiện ra, đối diện với Sở Khấp Hồn đang thất thiểu bước lùi ba bước, trước ngực áo bị xé nát, in dấu rõ ràng trước ngực là một dấu tay vừa đánh xuống, sau lưng cũng vang lên hai tiếng vang lên, hai dấu tay từ sau lưng phá rách áo choàng mà ra. Sở Khấp Hồn hừ một tiếng, hít sâu một hơi, rồi đột nhiên hét lớn.
" Ngươi cũng tiếp ta một chiêu đi!"
Sở Khấp Hồn ít nhiều hơi ảm đạm, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, trên mặt dù còn chút mất mát, nhưng không có vẻ gì là xấu hổ, vẫn tràn ngập chiến ý, nóng như lửa nhưng lại ra vẻ bình tĩnh như củi khô.
« Đa tạ, một trận chiến này ta thắng là hên thôi! »
Quân Khương Lâm cũng có vẻ mặt không tốt. Vừa rồi trước sau cả thảy đã sử dụng Bát Quái Du Thân Chưởng, Thiến Lâm Cầm Long Công, Thập Bát La Hán quyền, thậm chí cả Luyện Đàm Thối Hồng trường quyền cũng bị bức phải dùng, thay đổi cả thảy năm bảy loại quyền pháp mới khổ sở cản được công kích của Sở Khấp Hồn!
Cuối cùng thì kết quả chiến đấu của hai người đều là đánh trúng ba chưởng, mà Sở Khấp Hồn trúng chiêu ở ngực và sau lưng, toàn là những vị trí lấy mạng người! Còn Quân Khương Lâm là đầu vai và hai đùi, không nghi ngờ gì thì Quân Khương Lâm đã chiếm thượng phong, thắng bại đã rõ!
Nếu như quả thật là sinh tử chiến thì Sở Khấp Hồn chắc chắn phải chết, còn Quân Khương Lâm tuy rằng còn sống nhưng cũng khó thoát kiếp tàn phế! Dù rằng tàn phế thì vẫn tốt hơn mất mạng nhưng cũng không thể tính là thắng lợi, thế nên cái câu "thắng cũng do hên" kia phát ra cũng có thể nói là thật lòng!
Tất nhiên nếu đây là sinh tử đối đầu thì Quân Khương Lâm chỉ cần phát động Âm Dương Độn hay Ngũ Hành thuật khi đang giao chiến thì liền có thể dễ dàng giành phần thắng, nhưng lần này sự tình liên quan đến gã được mệnh danh là "vua sát thủ" này, Quân Khương Lâm cần phải dùng đến thực lực chân chính để thuyết phục Sở Khấp Hồn!
Nếu như để hắn thua một cách không minh bạch thì chỉ sợ là Sát thủ Chí Tôn cao ngạo này dù chết cũng sẽ không biết phục là gì!
Sở Khấp hồn khẽ vươn tay một cái, Thu Thủy Vô Ảnh kiếm mang theo vầng hào quang mộng ảo đã ở trong tay, mũi kiếm khẽ rung khiến cho cả trời bông tuyết cũng chìm trong mộng cảnh rực rỡ!
" Một trận định thắng thua! Người thắng thì sống, người thua sẽ chết!" Sở Khấp Hồn nghiêm túc nói, trong mắt ẩn hiện quang mang.
Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
" Nếu đúng như vậy thì người chắc chắn phải thua!"
Quân Khương Lâm cười, trong tay khoa lên, vang lên một tiếng kiếm ngâm, vừa thanh thúy, lại trong lại rõ! Một đạo kiếm khí hướng thẳng trời xanh xông lên từ tay Quân Khương Lâm, một thanh trường kiếm trắng như tuyết đã ở trong tay hắn!
Thân kiếm bạc trắng, quang hoa lưu chuyển, mơ hổ tỏa ra màu đỏ bình thản, kiếm khí khi lan khi tỏa, thăm thẳm khó dò, một loại uy thế uy nghiêm mà bá đạo bất chợt phát ra! Đối tượng nhằm vào không phải Sở Khấp Hồn mà chính là Thu Thủy Vô Ảnh kiếm trong tay hắn!
Giống như hoàng đế vi hành lại gặp được quan viên dưới quyền! Đây chính là sự khó chịu khó ăn khó nói, cho dù chỉ cần liếc mắt nhìn thì cũng đã là một áp bách vô hình to lớn rồi!
Thân hình chợt bắn lên, rồi biến mất giữa không trung.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!