"Có thân phận gì?" Quân Khương Lâm lắc đầu khó hiểu, chẳng lẽ mẹ mình còn có thân phận nào đó mà mình không biết đến hay sao?
"Vấn Thân từ lúc sinh ra trên đời này... Thân phận thứ nhất là một đứa con gái... Một người con gái của mẹ mình!" Đông Phương lão phu nhân hất mớ tóc bạc lên, nước mắt chảy xuống, nhưng nhìn Quân Khương Lâm không chớp mắt
"Thứ hai, nó vẫn là em gái của ba người anh... Sau đó mới là vợ của Quân Vô Hối! Tiếp tục sau đó là con dâu của Quân gia con dâu, cuối cùng mới là mẹ của cháu!"
"Trước thái độ làm người của một con gái, lại là người vợ; cuối cùng, là người mẹ... Hoặc là, con cháu của tổ tiên!" Đông Phương lão phu nhân ngửa đầu lên trời thở dài
"Nó hiện tại ngủ say, lại chỉ vì thân phận của người vợ... Như vậy, mẹ nó suốt ngày suốt đêm ưu tư, trằn trọc, đau lòng như cắt... Chẳng lẽ, không phải là trách nhiệm của nó? Con thuở nhỏ có mẹ như không, bơ vơ đơn chiếc là khuyết điểm đời người... Chẳng lẽ, không phải là trách nhiệm của nó? Nếu mang trọng trách trên vai thì làm sao có thể tiếp tục ngủ say!"
Lão phu nhân nói đến câu cuối thì lớn tiếng như hét! Cả người Quân Khương Lâm, Mai Tuyết Yên chấn động, đột nhiên hiểu rõ ra! Đúng vậy, Quân Khương Lâm do trước giờ chỉ lo lắng mình vì ích kỷ mà xúc phạm tới mẫu thân, nhưng lại không nghĩ rằng nếu mình không cứu thì còn ích kỉ lớn hơn nữa ích kỷ!
Bao nhiêu thân nhânnhư vậy, bao nhiêu chan tình như vậy đều phải chịu thương tổn!
"Nhất định phải tỉnh lại! Hãy làm cho nó tỉnh lại, nhất nhất nhất nhất nhất nhất nhất định tỉnh lại!!" Lão phu nhân nặng nề nói.
"Năm đó nó không nên ngủ say như người đần độn. Nếu quả thật rút kiếm tự vận, giải quyết xong cuộc đời thì cũng là xong. Không tra tấn mẹ mình nhiều năm như vậy, gây sức ép cho Đông Phương Thế Gia này rất nhiều năm. Chúng ta trước sau chưa từng từ bỏ, chính là hi vọng nó có một ngày lần thứ hai tỉnh dậy..."
"Nhất định phải để nó tỉnh lại, nếu mà nó còn muốn tìm cái chết... Như vậy, ta còn muốn xem nó có con trai con dâu hầu hạ mà còn đi tìm cái chết; làm sao để cho mẹ già tóc lòng đau như cắt! Ta... Mỏi mắt mong chờ, tuyệt không ngăn cản! Ngay cả là để người đầu bạc tiễn người đầu xanh, so với dạng nửa chết nửa sống trước mắt như vậy thì sức ép lên người còn dễ chịu hơn!"
Lão phu nhân nói tới đây, hai hàng nước mắt nóng bỏng rốt cuộc khống chế không nổi theo những nếp nhăn trên gương mặt răn reo chảy xuống, nức nở nói
"Thân làm đàn bà, ta cũng là người từng trải. Lại cũng từng trải qua cảnh ngộ giống nhau, há có thể không biết nỗi khổ của nó... Há có thể không cảm động lây! Nhưng... Nếu là nỗi khổ của nó thì hãy thừa nhận! Tuyệt không thể luôn lảng tránh! Nếu không buồn vui lẫn lộn làm sao có thể thành đời người trọn vẹn?"
Lão phu nhân nói xong thì đột nhiên cả người run rẩy, tuy miệng mặc dù nói như vô tình, nhưng trong mắt tràn đầy chờ mong. Vốn đã cho rằng con gái không có hi vọng nữa, nay sắp tỉnh lại thì thật là niềm vui lớn lao rốt cuộc cũng không che dấu được...
Bà đi đến trước giường, dùng tay nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt gương mặt tinh tế của con gái. Tuy vừa rồi nói rất kiên định nhưng giờ khắc này động tác của bà lại mềm mại vậy, như thể rất sợ đánh thức con gái, làm tan giấc mộng đẹp của con mình...
Thần thái của bà cùng ánh mắt dịu dàng thương yêu xiết bao, nhẹ nhàng gẩy một lọn tóc của con gái rồi chậm rãi cúi xuống hôn. Bà áp mặt mình trên mặt con gái mà nhẹ nhàng "Không nỗi khổ nào... mà không thể vượt qua; Vấn Tâm ơi..... Mẹ sẽ cùng con... Cho dù chuyện gì... hai mẹ con chúng ta cùng nhau gánh vác... Con... Sẽ không cô độc..."
"Được rồi! Bà ngoại... Nếu bà làm chủ quyết định để cho mẹ cháu tỉnh lại, như vậy hãy chuẩn bị cho tốt những chuyện sau đó..."
Quân Khương Lâm nắm thời cơ, hắn chính là người như vậy tử. Một khi làm ra quyết định thì sẽ không sửa đổi, như vẫn từ trước đến nay! Lúc trước còn không quyết chủ ý, cho nên luôn luôn do dự, hiện tại nếu có chủ ý quyết định thì như vậy cũng chỉ lo đến chuyện tiếp sau!
"Sau khi tỉnh lại... Sau khi tỉnh lại..." Lão phu nhân thâm tình nhìn khuôn mặt con gái, đột nhiên nhịn không được che mặt khóc ra thành tiếng
"Con của ta... Sau khi tỉnh lại... Chờ đợi con vẫn là nỗi khổ vô biên... Thậm chí còn.. bi thảm hơn! Chồng đã không còn... Ba con trai thì hai đứa cũng đã bỏ con mà đi... Con gái của ta, Vấn Tâm của ta... Vấn Tâm nhỏ bé ơi... số mạng của con... làm sao lại khổ như vậy..."
" Mẹ nghĩ đến đó, mà... Đau đến chết lặng, đau đến muốn chết con có biết không con gái ơi... Nghĩ tới những thứ này, liền ước gì con không hề tỉnh lại..."
"Cháu có một biện pháp... có lẽ sẽ làm... Mẫu thân có thể... Mau chóng khỏe lại " Mai Tuyết Yên đắn đo cân nhắc mà nói thận trọng.
"Biện pháp gì?" Quân Khương Lâm cùng Lão phu nhân đồng thời mừng rỡ, trăm miệng một lời hỏi han.
"Nếu như... Khương Lâm vì cứu mẹ mà tiêu hao hết toàn bộ công lực... sức lực cạn kiệt bị trọng thương đe dọa, hôn mê bất tỉnh... Như thế, mẫu thân sẽ làm như thế nào?" Mai Tuyết Yên thong thả nói.
"Trọng thương sắp chết? Hôn mê bất tỉnh?" Hai người đồng thời sửng sốt, rồi lại giống như bắt được điều mấu chốt bắt đầu yên lặng suy tư.
Đột nhiên, Lão phu nhân vỗ đùi, cao giọng khen "Diệu kế! Quả nhiên diệu kế, như vậy Vấn Tâm tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố con trai. Vô hình trung cũng đem hết mọi chuyện của mình đặt sang một bên... Đợi cho con trai khỏe lại thì mới có tâm tư tìm hiểu những cái khác"
" Người ta chỉ cần có một thời gian trì hoãn thì hết thảy những chuyện khó có thể đón nhận cũng sẽ được nhạt phai đi không ít... Kế này đúng là dựa vào tâm tình con người luôn để ý chuyện mấu chốt nhất, quả nhiên là diệu kế! Khương Lâm, cháu tìm được người vợ thế này cũng thật không đơn giản..."
Gừng càng già càng cay, Lão phu nhân nhìn rõ tình đời so với Quân Khương Lâm còn sớm hơn một bước đã nghĩ thông suốt! Quân Khương Lâm là hạng thông minh, trong nháy mắt cũng đã thông nhưng cũng liên tục gật đầu mà nói
"Đích xác là diệu kế! Mặc dù có lừa gạt... Nhưng, lại vẫn có thể xem là lựa chọn tốt nhấttrước mắt! Tuyết Yên... Nàng thực không hổ là lão bà tốt của ta, biện pháp hay như vậy cũng có thể nghĩ ra. Buổi tối đức ông nhất định phải trọng thưởng cho cho nàng một chút... "
Mai Tuyết Yên nhất thời mặt đỏ tía tai, sẳng giọng "Chàng... chàng nói chuyện hay nhỉ! Đừng nói như vậy nữa..... Ta cũng không định để cho chàng giả bộ tổn thương... Giả bộ tổn thương rồi nếu như môt khì bị mẹ nhìn ra, chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại... Tất nhiên phải là tổn thương thực sự mới có thể có hiệu quả!"
"Bị thương thực? Cái này..." Lão phu nhân ngẩn ra, do dự một chút.
"Nếu không phải thật sự bị thương, chỉ là làm ra vẻ bị thương... Nhưng lại còn phải giả tạo trong thời gian dài, nếu muốn không bị một ngày nào đó lộ ra trước mặt người chăm sóc... thì khó khăn thật sự không nhỏ... Mẹ chàng tuy rằng không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng dù gì cũng là Huyền giả. Như vậy giấu diếm mẹ chưa chắc có thể được...."
Mai Tuyết Yên như đã tính trước cười nói "Nhưng mà với quảng đại thần thông của Khương Lâm mà nói thì đến vét thương nội phủ chấn động, công lực suy kiệt cổ quái như vậy vẫn là khả thi... Chỉ cần mỗi ngày khống chế một chút chính mình là được..."
Mai Tuyết Yên nói vậy thì lão phụ nhân nghe không hiểu. Thứ nhất là tu vi chưa tới, còn nữa cũng là không biết thủ đoạn của Quân đại thiếu gia, nhưng Quân Khương Lâm lại há có thể nghe không hiểu? Tổn thương? Rất dễ dàng! Chỉ cần không hồn phi phách tán tại chỗ thì tổn thương nào có thể ngăn cản Thiên địa linh khí của mình? Mai Tuyết Yên nói đến khống chế, là chỉ khống chế tốc độ hồi phục thương thế mà thôi...
"Cái đó... Tựa hồ quá mạo hiểm chứ? Nội phủ chấn động, công lực suy kiệt?... Này này..." Lão phu nhân hít thật sâu "Đây cũng không phải là nói đùa... Nếu là quả thật xảy ra chuyện vạn nhất... thì lão thân chẳng phải là công dã tràng? Con gái cũng không còn mà cháu trai ngoại cũng không còn... Không được! Quá mạo hiểm, vẫn là đổi một cái phương thức đi!"
"Yên tâm đi bà ngoại, Khương Lâm không có chuyện gì, thủ đoạn của chàng thật sự cực kì cao" Mai Tuyết Yên cười tươi thản nhiên.
"Gì cơ?" Thấy Mai Tuyết Yên thật không ngờ có tự tin, Lão phu nhân không khỏi bán tín bán nghi nhìn lên Quân Khương Lâm, vẻ mặt dần dần căng thẳng lên. Bởi vì bà dùng hết công lực đánh giá mà vẫn không thể xem nổi tu vi cháu ngoan của mình bây giờ là trình đọ nào
"Khương Lâm, cháu thành thật nói cho bà biết... Tu vi Huyền khí của cháu đã đến phẩm cấp gì rồi? Nếu là quả thật tới Thiên Huyền đỉnh phong thì cũng là còn khả thi... Nhưng tuổi của cháu... Tựa hồ khả năng đó không lớn lắm?"
Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên nhìn nhau cười rồi nói "Bà ngoại, bà hiện tại, ước chừng là đắng cấp Chí Tôn sao? Thần Huyền thất phẩm? Chí Tôn tam giai?" Quân Khương Lâm tuy rằng là hỏi, nhưng khẩu khí cũng là khẳng định.
"Cháu nhìn ra được tu vi của ta?" Lão phu nhân chấn động, chính mình nhìn không thấu nó, thế nhưng nó lại có thể xem thấu chính mình, này chẳng phải là nói... Quân Khương Lâm so với tu vi của mình còn cao hơn nữa?
"Ừ, đúng vậy, tu vi của ta bây giờ... Nếu là dùng Huyền khí để nói thì hẳn là Thần Huyền bát phẩm, Chí Tôn tứ giai!" Quân Khương Lâm nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn phải nói thật ra "Nếu có thể tiếp tục tiến một bước, hẳn là chính là Chí Tôn Thượng hạng chứ..."
"Hự..." Lão phu nhân hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn tròn nhìn đứa cháu ngoại ngoan Quân Khương Lâm này của mình mà thân mình chấn động hai cái, rồi đột nhiên đặt mông ngồi phịch ngay đó! Mai Tuyết Yên nhanh mắt lẹ tay vội vàng đỡ lấy.
Thần Huyền bát phẩm! Chí Tôn tứ phẩm! Lão phu nhân cảm giác mình đang nằm mơ, hay là thằng nhóc này đang ra sức nói dối; bà bèn gắng sức lắc đầu nói đầy nghi hoặc "Cái này... sao có thể?"
"Không có gì không có khả năng, bà ngoại, yên tâm đi. Thực lực của Khương Lâm thật sự là như vậy... Nếu quả thật chiến đấu, tin tưởng cao thủ Chí Tôn Thượng hạng thông thường còn chưa phải là đối thủ của chàng đâu!" Mai Tuyết Yên tin tưởng tràn đầy nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!