Quân Khương Lâm không khỏi nở nụ cười:
- Chuyện này thì có quan hệ gì tới Sở Khấp Hồn. Tam Đại Thánh Địa các ngươi cũng thật là biết đổ oan cho người khác. Ta căn bản là không biết vua sát thủ nào cả. Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy. Suy nghĩ vớ vẩn này quả thực là vô căn cứ!
Nói đến đây, Quân Khương Lâm lại cười lớn.
- Sở Khấp Hồn là người tốt? Ha ha... những lời này đúng là chuyện cười!
Tiếu Vị Thành ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt bi phẫn, thần tình dữ tợn nói:
- Một tên sát nhân máu lạnh như vậy, cả người đầy tội nghiệt, hai tay nhuốn đầy máu tanh! Chỉ nhận bạc không nhận người, nếu cho hắn tiền, ngay cả cha mình cũng dám giết, như thế nào qua miệng ngươi lại trở thành người tốt?
- Ta đổ oan cho hắn sao? Quân Khương Lâm, một câu này của ngươi đúng là giấu đầu lòi đuôi. Nếu không phải các người cấu kết từ trước, ngươi lại thay hắn biện bạch như vậy sao?
Tiếu Vị Thành phẫn hận khẳng định:
- Chắc chắn là Sở Khấp Hồn không nghi ngờ gì nữa! Chí Tôn Kim Thành chúng ta từ hôm nay cùng với Sở Khấp Hồn không đội trời chung!
Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên đưa mắt nhìn nhau. Thật sự là không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người không nói lí lẽ như vậy!
Tự nhiên lại lôi kéo vị Chí Tôn sát thủ kia vào chuyện này.
Đây là chuyện gì đây?
Nếu để cho vị Chí Tôn sát thủ Sở Khấp Hồn kia nghe được, chắc cũng phải tức đến ói máu. Tại sao toàn bộ tội danh đều đổ lên đầu ta như vậy? Thiên lý ở đâu a? Ta không phải là Chí Tôn sát thủ mà đổi thành Chí Tôn oan uổng cho rồi.
Quân Khương Lâm đến giờ còn nhớ rõ, thời gian trước theo dõi Chí Tôn lãnh huyết Lệ Vô Bi, hắn cũng từng đem mình nhầm tưởng thành Sở Khấp Hồn.
Chẳng lẽ vị vương giả của giới sát thủ này lại có hành tung, thủ đoạn tương tự mình như vậy?
Cũng không biết cuối cùng là ai cao minh hơn, ai mới chân chihs là vua sát thủ đây?
Mai Tuyết Yên cười lạnh một tiếng:
- Tiếu Vị Thành, ta cảm thấy thật là đáng thương cho các ngươi! Đáng thương cho Chí Tôn Kim Thành! Kiến thức nông cạn như vậy mà cũng suy luận lung tung. Thật là khiến giang hồ chê cười! (Sao tự nhiên lại có giang hồ đây hả trời? Ta nhớ đây là tiên hiệp dị giới mà!)
Tiếu Vi Thành cười lạnh, mặt đầy oán độc, ánh mắt tìm tòi xung quanh, bỗng nhiên gào to:
- Sở Khấp Hồn! Đã có gan xuống tay giết người, tại sao không có gan đi ra gặp lão phu?
Tình hình vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Quân Khương Lâm hăng hắc nở nụ cười đầy vẻ giễu cợt.
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng. Cất bước đi thẳng về phía trước. Hiện tại bên Chí Tôn Kim Thành chỉ còn lại năm cao thủ trên Chí Tôn, mười cao thủ Chí Tôn. Lực lượng như vậy còn chưa đủ để nàng để vòa mắt. Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ, toàn vẹn trở ra cũng không thành vấn đề. Huống hồ, còn có Quân Khương Lâm ở bên cạnh giúp đỡ, không có gì đáng lo. Cho nên Mai Tuyết Yên tiếp tục mạnh mẽ xông lên.
Hai tên cao thủ Chí Tôn Kim Thành ánh mắt đỏ hồng chặn đường, lạnh lùng nói:
- Sự tình còn chưa được làm rõ, thỉnh Mai tôn giả dừng bước!
Mai Tuyết Yên lạnh lùng nói:
- Sự tình còn gì mà không rõ? Ta lại không cho là vậy! Cút.
Hai cao thủ kia giận dữ, đột nhiên trường kiếm vung lên như điện, hiện lên tàn ảnh như mây cuộn, sóng trào, đột nhiên bay lên không trung. Hai đạo kiếm quang một trái một phải đánh tới Mai Tuyết Yên.
Bọn họ bị cái chết của đồng bọn khơi dậy huyết tính, lại nghe Mai Tuyết Yên quát mắng không khách khí. Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, ngay cả một tiếng cũng không báo trước, vừa ra tay đã trực tiếp xuất ra tu vi kiếm thuật đỉnh phong người kiếm hợp nhất lao vọt tới.
Mai Tuyết Yên lắc cổ tay một cái, trường kiếm xuất hiện trong tay, quát lên một tiếng xuất ra một đạo kiếm quang!
Kiếm quang đột nhiên nở rộ đầy trời, giống như có vô số đèn đuốc rực rõ.
Kiếm quang như điện bắn ra bốn phía, không cho đối thủ thối lui, chỉ có thể nghênh tiếp. Hai tên này không biết điều như vậy, Mai Tuyết Yên cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, các ngươi nhân kiếm hợp nhất, ta đây sẽ cho gãy thành hai đoạn!
Một kiếm tuyết sát xuất ra, không chém trúng quyết không trở về.
Tiếu Vị Thành hét lớn một tiếng:
- Dừng tay!
Sau khi nhìn thấy mười lăm cỗ thi thể kia, Tiếu Vị Thành đã hoàn toàn bỏ qua ý định phục kích Mai Tuyết Yên trong lòng. Hắn biết, bằng thực lực bây giờ muốn phục kích Mai Tuyết Yên, chỉ có thể chịu chết! Nếu như còn liều mạng nhiều nhất cũng chỉ có thể làm Mai Tuyết Yên trọng thương mà thôi!
Hơn nữa đấy cũng chỉ là phỏng đoán.
Lúc này Tiếu Vi Thành chỉ nghĩ đến việc tìm ra hung thủ ám sát huynh đệ của mình: Sở Khấp Hồn!
Chuyện đối phó với Mai Tuyết Yên, cứ giao cho Độn Thế Tiên Cung và Mộng Huyễn Huyết Hải đi.
Cho nên hắn căn bản không hè nghĩ tới chuyện chặn đường.
Bây giờ lại nhìn thấy hai tên cao thủ Chí Tôn liều lĩnh ra tay với Mai Tuyết Yên, hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng kêu ngừng lại.
Nhưng hết thảy đều đã muộn!
Mai Tuyết Yên được Quân Khương Lâm thức tỉnh, hiểu ra thế nào mới là chính đạo, ra tay không hề có chút khoan dung.
Một tiếng thét dài, kiếm quang vụt qua. Đột nhiên truyền lại hai tiếng kêu thảm thiết cùng một trận âm thanh vỡ vụn vang lên, Mưa máu chậm rãi bay trong không trung, hai thanh trường kiếm biến thành mảnh nhỏ rơi xuống, hai vị Chí Tôn cao thủ vừa mới tiếp xúc một chiêu bị chém thành hai, chết hẳn không thể chết lại được nữa!
Mai Tuyết Yên bồng bềnh hạ xuống, áo trắng không nhiễm một hạt bụi, cũng không thấm phải một chút máu nào, khuôn mặt càng lộ ra sát khí dày đặc. Sát khi quanh người đột nhiên bạo trướng, bao phủ toàn trường!
Tiếu Vị Thành đang muốn nói chuyện, chỉ mong có thể hóa giải xung đột, dù sao nhìn qua bên hắn cũng rất bất lợi, ưu thế mai phục đã mất, chưa động thủ mà thực lực quân mình đã tổn hao hơn nửa, trải qua biến đổi lớn như vậy, mọi người đã không còn chút chiến ý.
Trái lại Mai Tuyết Yên dễ dàng giết chết hai gã cường giả Chí Tôn, chiến ý đang lúc áp súc mạnh mẽ nbhaats, càng không nói đến bên cạnh còn ẩn nấp một siêu cấp sát thủ như Chí Tôn sát thủ Sở Khấp Hồn, lúc nào cũng có thể sẽ phát động đánh lén âm hiểm. Tình thế của Chí Tôn Kim Thành có thể nói cực kỳ không ổn!
Còn chưa chờ Tiếu Vị Thành mở miệng, Mai Tuyết Yên đã quay người, ánh mắt lành lạnh thản nhiên nhìn vào hắn. Uy áo thâm trầm giống như cuồng phong thác đổ đè xuống toàn bộ mười ba người Chí Tôn Kim Thành. Đây rõ ràng là một cỗ khí thế vương giả cường đại, nắm trong tay quyền sinh sát, lạnh lẽo tới xương, coi chúng sinh như cỏ rác, bá đạo vô cùng! Giờ phút này, phong thái của người đứng đầu Thiên Phạt, thực lực của Mai Tuyết Yên chân chính hiển lộ rõ ràng.
Ở dưới khí thế to lớn của nàng, Tiếu Vi Thành đang muốn nói lại nghẹn lại tron họng, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lũng nghiêm nghị kia đang chiếu thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng mình. Chặt chẽ khóa chặt linh hồn mình!
Trong lúc nhất thời, Tiếu Vị Thành chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vòa hầm băng, quên cả dự tính ban đầu!
Trước mặt là thi thể hai thuộc hạ, huyết nhục văng khắp nơi, nhưng lúc này Tiếu Vị Thành hoàn toàn quên mất trả thù! CŨng quên gọi mười hai tên thủ hạ đằng sau hỗ trợ chiến đấu.
Hắn chỉ biết Mai Tuyết Yên ở trước mặt, tựa hồ nàng chỉ cần phất tay một cáicó thể khiến mình bỏ mạng tại đây.
Mai Tuyết Yên cứ lạnh lùng nhìn hắn như vậy, thản nhiên nói:
- Tiếu Vị Thành, hiện tại ngươi tốt nhất không cần nói gì nữa! Ngươi dám nói thêm một chữ, ta sẽ đem mười ba người các ngươi vĩnh viễn chôn thây tại đây. Ngươi có dám thử một lần, xem xem ta dám hay không dám?
Thanh âm Mai Tuyết Yên rất nhẹ, ngữ khí lại càng bình thản. Giống như chỉ đang nói chuyện bình thường. Nhưng hàm ý bên trong lại khiến người ta run sợ trong lòng!
Có dám hay không? Có thể hay không?
Đây chính là khí phách tơi bậc nào!
Đây chính là uy thế kinh thiên địa khiếp quỷ thần, tựa hồ làm cho gió tuyết đầy trời cũng phải ngưng lại.
Đương nhiên, thực lực của Mai Tuyết Yên kinh người, nhưng vẫn chưa đến mức biến đổi cả tự nhiên, cảm giác vi diệu này chỉ là ảo giác của mọi người. Trong lòng mọi người đều cảm thụ được một điểm duy nhất, chính là phong tư chấn nhiếp thiên địa của nàng.
Thâm trầm như biển lớn, khoáng đạt như núi cao!
Từng đợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tiếu Vị Thành, hắn cố gắng tập hợp toàn bộ tinh thần đối phó khí thể khủng bó của Mai Tuyết Yên, cố gắng tự giãy dụa từ trong dòng khí thế của đối phương thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không được.
Mai Tuyết Yên thản nhiên chăm chú nhìn hắn một hồi, tràn dầy trào phúng nhẹ nhàng cười, quay đầu gọi Quân Khương Lâm:
- Chúng ta đi.
Quân Khương Lâm ha hả cười, ung dung đi tới. Hai người sóng vai, bước chầm chậm vào hạp cốc, rất nhẹ nhàng bình thản, mười ba cao thủ đỉnh phong ở đằng sau đều là cường giả dương thời, bất cứ người nào chỉ cần khẽ động là có thể vượt qua, nhưng không ai có động tác gì.
Làm sao có thể?
Năm đó mười cao thủ trên Chí Tôn cùng nhau vây công Mai Tuyết Yên, dưới tình huống nàng mang lòng từ bi không hạ sát thủ cơ hồ là toàn diện thua thiệt, cuối cùng vẫn để nàng chạy mất. Hiện giờ Mai Tuyết Yên không còn mềm lòng như năm nào nữa, một điểm cũng không lưu tình, ra tay chính là một chiêu sát tuyệt. Bên cạnh Tiếu Vị Thành chỉ còn năm vị Chí Tôn chi thượng cùng mười vị Chí Tôn.
Thực lực như vậy, lại mất hoàn toàn nhân tố địa lợi, nếu giao đấu bên ngoài, căn bản là không có bất kỳ ai có thể đánh chết Mai Tuyết Yên, còn có thể bị năng giết chết hết.
Một quân tử đã biết tiến biết lui đúng lúc thì kẻ âm mưu ám toán chắc chắc sẽ phải nhận kết quả thê thảm! Huống chi quân tử này còn có thực lực siêu phàm!
Sự thật chứng minh suy luận này!
Bóng lưng Mai Tuyết Yên rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất trong hạp cốc, trên trời tuyết vẫn rơi xuống, thổi đến trên bộ mặt đông cứng của Tiếu Vị Thành. Nhưng cảm giác trên mặt cũng không thẻ so với cảm giác lạnh lẽo trong nội tâm. Triệt để đông cứng.
Mọi người cũng đi thôi.
- Hắn thở dài một hơi.
Siêu cấp cường giả Chí Tôn ảm đạm gục đầu xuống, yên lặng lê từng bước, trong nháy mắt, vị tam châu vương tọa của Chí Tôn Kim Thành dường như già đi mấy chục tuổi! Cái lưng đã từng thẳng tắp kia giờ cũng có vẻ khòm xuống.
- Tiếu Vị Thành, thi thể các huynh đệ thì tính sao đây?
Một lão giả râu tóc trắng bạc lộ vẻ bi thảm. Ngay cả chòm râu cũng run rẩy, nhìn Tiếu Vị Thành đợi câu trả lời củ hắn.