- Cơ hồ tất cả mọi người đều nói ta là một thiên tài, học cái gì cũng rất nhanh! Nhưng bọn họ không biết, tại sao ta lại tiến bộ nhanh như vậy, một hài tử vài tuổi, tâm trí còn non nớt thì hiểu được gì? Bọn họ không biết, chỉ là vì mỗi tháng có một ngày mẹ ta tới thăm, để được người cười nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn mà ta cố gắng.
- Nhưng loại đời sống buồn tẻ lại có chút hy vọng tụ hợp này chỉ kéo dài tới năm ta mười tuổi, khi đó, gia gia đã từng bước bắt đầu bồi dưỡng để ta tiếp xúc với huyết tinh, tiếp xúc với mưu mô, hơn nữa thường xuyên để ta chứng kiến, hỏi cách nhìn của ta về mọi chuyện, nếu như nói quả là có chút không thích hợp, hay chỉ ngừng lại một chút, người sẽ nghiêm nghị răn dạy...Ngày đó ta đi theo đám hộ vệ ra ngoài săn bắn, gặp phải một người, đó chính là sư phụ ta. Ta dùng mũi tên bắn một con linh dương, lại không bắn chết, thế cho nên ta quất ngựa xông tới, dùng kiếm giết chết nó, lúc đó ta không kiềm chế được, mặt không đổi sắc ra tay. Đúng lúc đó, đột nhiên có một thanh âm băng lãnh vang lên: 'Đủ lãnh huyết, quả là một mầm cây không tệ.' Sau đó một người xuất hiện trước mặt ta, nhìn ta, sau đó không có bất kỳ câu nói nào, trực tiếp bắt lấy ta, sờ soạng toàn thân các đốt ngón tay ta một lần, sau đó tâm trạng của người rất tốt hỏi: 'Có nguyện ý bái ta làm thầy hay không?" Bọn thị vệ xông tới cứu ta, nhưng người này cứ như vậy chỉ phất tay, đám người kia đã gục hết xuống đất. Sau đó người đi tới nhà ta, nói là muốn thu ta làm đồ đệ.
Lý Du Nhiên cười khổ sáp nói:
- Khi đó ta mới biết được, người chính là lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi! Tuyệt đại cao thủ cao cấp nhất trong Thiên hạ.
Sau khi gia gia biết thân phận của người, lập tức đồng ý để người thu ta làm đồ đệ. Thế nhưng ta lại không quá nguyện ý, bởi vì một khi ta biết đi cùng người, cũng đồng nghĩa là sẽ không còn được gặp mẹ ta nữa...Thế nhưng về sau này, ta vẫn phải đi theo người...
Lần đầu tiên ta đi theo sư phụ về thăm người thân, đó là hai năm sau, lúc đó ta thật cao hứng, thậm chí là cuồng hỉ, từ biệt hai năm, ta rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy mẫu thân, trên đường cưỡi ngựa, cơ hồ không ngủ không nghỉ, mười lăm ngày đường, ta chỉ dùng mười ngày để về tới nhà, bởi vì sư phụ có nói, ta học được càng nhiều, sẽ tiến bộ nhanh hơn, ta muốn đem tin tức tốt này nhanh chóng nói cho mẫu thân biết, để cho người có thể chia sẻ niềm vui với ta, chỉ một giây ta cũng không muốn chậm, ta chỉ muốn ôm lấy người, hoặc để cho người ôm ta, ta rất thích cảm giác này, rất thích rất thích...
Thế nhưng khi ta về tới nhà, cũng không nhìn thấy mẫu thân. Ta đi khắp nơi tìm kiếm, thế nhưng không một ai nói cho ta biết, ngay cả thị nữ của mẫu thân cũng không thấy, ta không có biện pháp, ta chỉ biết lúc đó rất bất an, lần đầu tiên trong đời ta dùng hình bức cung một người, lúc đó buổi tối ta gặp quản gia của Lý gia, hỏi hắn mẹ ta đang ở đâu, hắn không chịu nói, ta liền nhổ mười móng tay của hắn, đến mười móng chân...Rốt cục, rốt cục hắn cũng chịu nói, mẹ ta đã chế...t
Thân ảnh cao lớn của Lý Du Nhiên cô đơn run rẩy trong gió lạnh, khóe mắt chậm rãi chảy ra hai giọt nước mắt, Quân Khương Lâm ngồi lẳng lặng, lẳng lặng nghe, đối với kẻ đã từng là đối thủ này, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên cảm xúc thương tiếc.
- Sau khi ta rời nhà, mẹ rất muốn gặp ta, cơ hồ mỗi ngày đều nằm mơ thấy ta, mẹ khổ khổ sở sở yêu cầu cha ta để người đi gặp ta...
Khuôn mặt Lý Du Nhiên lần đầu tiên trở nên vặn vẹo:
- Cha ta sợ phiền, cho nên liền tránh không gặp mẹ, thế nhưng chung quy mẹ vẫn có biện pháp tìm được cha, mẹ khóc rống một hồi, rồi có một ngày bọn họ cãi nhau thật lớn, thế cho nên cha ta...Tên tạp chủng đó! Cái tên chết tiệt đó! Không ngờ chỉ vì việc nhỏ đó, đã đả thường người, thương thế không nhẹ, chỉ qua vài ngày, người liền qua đời, qua đời....
Mà khi ta về nhà, mẫu thân của ta qua đời còn chưa qua hai tháng. Khi đó Hộ bộ Thượng thư của đế quốc còn không phải phụ thân của Đường Nguyên, mà là cha ta. Hắn là người văn võ toàn tài, mẫu thân của ta lại là nữ tử không biết võ công, nhưng hắn lại có thể hạ độc thủ như vậy!
Lý Du Nhiên nghiến răng, Quân Khương Lâm rõ ràng nghe được một loạt thanh âm ken két. Lý Du Nhiên khàn khàn nói:
- Tam thiếu, nếu như ngươi ở trong trường hợp đó, ngươi sẽ làm thế nào?
- Nếu như là ta? Ta sẽ làm thế nào?
Quân Khương Lâm chăm chú tự hỏi, sau nửa ngày cũng đành cười khổ lắc đầu, một bên là mẫu thân ruột, một bên là cha ruột, có thể làm như thế nào đây? Lẳng lặng nghĩ một lát, đúng là một chuyện hiếm thấy, hắn không khỏi vô ý thức hỏi:
- Vậy ngươi...
Ngươi làm thế nào?
- Tam thiếu, ta...Chỉ nhìn thoáng qua một cái liền biết ở phương diện này ngươi không bằng ta.
Lý Du Nhiên cười thảm một tiếng, nói:
- Người đời đều nói Quân gia Quân tam thiếu giết người như nghóe, thị huyết thành tính, ta lại nói ngươi không bằng ta, không vô nhân tính bằng ta!
Hắn tàn khốc cười cười, đôi môi run rẩy, run rẩy từ trong tận kẽ răng nói:
- Ta...Ta giế...tHắn!
Quân Khương Lâm bị dọa cho nhảy dựng lên! Khi đó Lý Du Nhiên nhiều nhất cũng chỉ là một hài tử mười hai tuổi...Lại có thể giết chết chính cha ruột của mình! Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng!
- Ha ha ha...
Lý Du Nhiên cười thảm nói:
- Bất ngờ sao? Đó là lần đầu tiên trong đời ta giết người, mà người nọ lại chính là phụ thân của ta!
Lý Du Nhiên run rẩy, co rút, thật lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, thanh âm càng thêm vô tình, càng thêm hờ hững:
- Từ ngày đó trở đi ta bắt đầu thay đổi! Triệt để thay đổi! Trở nên tâm ngoan thủ lạt! Phụ mẫu của ta đều mất, còn có người nào mà ta không dám giết nữa?
- Ngươi thật ác độc!
Quân Khương Lâm cảm thấy mặc cảm, đây cũng không phải là tàn nhẫn, mà là không có nhân tính...
Nếu như đổi lại là chính mình, Quân Khương Lâm cảm thấy mình không thể làm ra thủ đoạn cực đoan như vậy!
Tình cảm của cha mẹ như núi cao biển sâu!
Mặc dù có sai, cũng là cha mẹ, là người sinh ra mình, dưỡng dục mình, cho dù là không đúng, cũng không thể tự tay giết! Khó trách tính cách của Lý Du Nhiên lại trở nên vặn vẹo, lãnh khốc dọa người như vậy, chắc hẳn ảnh hưởng của chuyện này là một đả kích không gì sánh kịp đối với hắn!
- Sau đó ta mang thanh đao nhuốm máu đi tìm gia gia, ta nói với người, ta đã giết con của lão! Bởi vì hắn giết mẹ ta!
Lý Du Nhiên tiếp tục kể:
- Sau đó gia gia ta trầm ngâm nửa ngày, rốt cuộc hạ lệnh: "Đem tất cả những người biết chuyện này diệt khẩu! Sau đó tuyên bố ra bên ngoài, cha ta bởi vì lâm bệnh hiểm nghèo không trị khỏi nên bỏ mình!"
Chuyện ta giết phụ thân cuối cùng được chôn vùi, nhưng lại có gần một ngàn người chôn cùng! Từ khi đó ta mới biết được, ta làm mỗi một chuyện, cũng không phải chỉ có liên lụy tới một mình mình, lại càng không nhằm vào một người, mà là toàn bộ!
Lý Du Nhiên cười thảm nói tiếp:
- Sau khi xử lý xong chuyện này, gia gia mới hung hăng đánh ta một trận, sau đó nói với ta, vô luận làm chuyện gì, cũng không nên hối hận!
Quân Khương Lâm âm thầm thở dài một hơi, Lý Du Nhiên đã đủ ngoan độc cực đoan, thế nhưng phương pháp giáo dục con cháu của thái sư Lý Thượng cũng thực là cực phẩm. Một nhà toàn là cực phẩm.
Vợ nhớ mong con, vốn là chuyện thường tình, chồng lại không biết an ủi vài câu, hoặc là hảo hảo che chở, ngược lại còn đánh vợ trọng thương, thậm chí vì vậy mà qua đời, mà đứa con sau khi trở về vì mẹ ruột mà báo thù, một đao giết chết cha ruộ...tÔng nội biết đứa cháu nội giết con ruột lại có thể nói với đứa cháu này: Không phải hối hận!
Nói chung người của Lý gia thiên tính cũng không phải độc ác, thế nhưng bố của Lý Du Nhiên chỉ bởi vì giữa vợ làm loạn đã đánh vợ mình bị trọng thương rồi chết, mà Lý Du Nhiên còn làm hơn thế nữa, tự tay giết chết cha mình!
Đây là chuyện cực kỳ vô liêm sỉ!
- Nhân tâm đều không đáng một xu, lúc này gia gia ta đã vài đêm không ngủ, tóc bạc một mảnh, qua vài ngày lại nói với ta, loại tính cách này của ta rất thích hợp làm đại sự! Muốn làm được việc lớn trước tiên phải tuyệt tình, vô tình!
Lý Du Nhiên cười khổ, cười thảm, cười tự diễu.
Quân Khương Lâm triệt để không thể nói gì.
Khó trách Lý Du Nhiên có thể âm hiểm cay nghiệt như thế, có phụ thân, có gia gia như vậy, nếu như dạy dỗ ra được một đưa cháu nội ôn hòa hiền lương mà nói, thực sự là chuyên trên trời...
- Sau đó ta trở lại núi, thẳng đến ba năm sau mới xuống núi. Trong những năm đó, chi phí ăn ở trong núi đều là do Lý gia trả... Sư phụ đối với ta càng ngày càng tốt, các sư huynh đệ đều ghen tỵ với ta...
Lý Du Nhiên thần sắc mê võng nói:
- Thế nhưng ta lại không hề vui vẻ, một chút cũng không có!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!