Chương 106
– Con của ngươi có thể động, còn người khác thì không à? Chắc lẽ bách tính bình dân như chúng ta thì phải để mặc cho đứa con bảo bối của ngươi khi dễ phải không?
Tần Tiểu Bảo cũng có thể được xem là một công tử bột nhưng hôm nay chính là ngày đen đủi nhất của cuộc đời hắn. Đụng đến hai đại công tử quần là áo lượt có lai lịch, hơn nữa một người đang có nhu cầu cấp thiết để giải toả cơn tức thì có khác gì con thỏ lao thẳng vào miệng con hổ đói, con sói khát đâu chứ. Đúng là tạo hoá trêu ngươi.
– Ha ha ha, con trai của Tần Hổ ta, ai dám động? Ai động đến hắn, ta giết cả chín họ nhà tên đó!
Vưà nghe Quân Lâm xưng là bá tính bình dân, trong lòng Tần Hổ đã có chủ định, hung tợn nhìn hắn:
– Tên mặt trắng kia, các ngươi đánh con ta như vậy, chắc là chán sống rồi hả?
Đường Nguyên giận tím mặt, đang muốn nhảy dựng lên, xả hết bực tức, thì Quân Lâm đã vươn tay cản hắn. Việc này thật sự không cần hai người bọn họ ra mặt, thân là đại thiếu gia mà phải đích thân xử lý mấy chuyện cỏn con này thì mất mặt quá. Vốn là Đường Nguyên sai trước, nếu không phải Tần Tiểu Bảo kia chửi thô tục, thì cũng chỉ mấy lời nói là mọi chuyện êm xuôi. Nhưng giờ lại nghe Tần Hổ nói, Quân Lâm bỗng nổi lên sát ý. Quân Lâm xưa nay làm việc chưa bao giờ phân biệt thiện ác chính tà, thích là làm, làm theo ý mình, thích thì tha, ghét thì giết. Chỉ vì câu nói kia của Tần Hổ, Quân Lâm đã quyết định không bỏ qua cho Bắc Thành Bang!( khổ thân mấy chú bé:113:smile:. Mẹ kiếp, cha nào con nấy, không cần biết ngươi làm bao nhiêu việc xấu, cũng chỉ là một tên hỗn đãn dựa hơi cha mà thôi, Quân Lâm đương nhiên cho rằng, giết người xấu thì cũng như xây bảy tòa tháp Phù đồ, chính là thay trời hành đạo, công đức lớn lao.