Quân Khương Lâm vẫn luôn gắng gượng đình chỉ ý nghĩ cuồng bạo trong đầu, đột nhiên thét một tiếng chói tai, cả người lăng không, xoay mình bay lên, một đạo quang hoa lóe lên!
Viêm Hoàng Chi Huyết! Xuất thế!
- Không… tha mạng!
Giữa không trung, đại hán chưa nói xong một câu cả người liền bị đứt thành hai đoạn! Phần dưới lưng áo lập tức rớt xuống đất kêu bẹp thành tiếng, nguyên cả khoang bụng bị cắt mở ra thành một cái động lớn, nhìn như một huyết cầu đầy máu tươi! Lục phủ ngũ tạng trong bụng ào ào rơi xuống nhưng đến giữa đường thì bị khựng lại, treo lơ lửng giữa không trung.
Chỉ có ruột là giống như một con rắn tỏa hơi nóng từ trên cao rớt xuống, khi cách mặt đất mấy trượng thì đột nhiên dừng lại. Nhìn giống như là một dây lưng màu đỏ hồng, đọng ở trên cột cờ!
Mà lúc này, tên đại hán vẫn còn chưa chết ngay lập tức, vẫn còn gào thét, nửa người treo trên cột cờ run rẩy, run rẩy, phốc phốc hai tiếng, hai con ngươi như cố lòi ra ngoài, treo trên mặt để nhìn thấy sự đau nhức phía dưới…
Máu tươi chảy đầy trên mặt đất!
Phun tung tóe!
Nhiều người đứng ở gần đó đều bị dính chút máu. Nhưng một đám vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng lặng người, một cử động cũng không dám. Chỉ có ánh mắt với nỗi sợ hãi khiếp đảm đọng lại, trên mặt tràn ngập thần sắc kinh hãi chết người.
Trường huyết tinh cực điểm như thế này chỉ thấy mô tả trong tử thư, tử độc, các tài tử nào được thấy qua trong thực tại? Những người này, xưa này chỉ biết hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, thậm chí, bình thường ở nhà cũng không biết giết gà, giờ lại chứng kiến cảnh huyết tinh đầy trời, một màn như vậy xuất hiện trước mắt mình, ngay cả muốn ngất đi cũng trở thành điều xa xỉ…
Ai cũng không ngờ, vốn nhìn Quân Khương Lâm đang cùng tam đại tài tử cãi nhau, dù có chút tranh chấp nhưng mọi người tuyệt không thể tưởng tượng lại dẫn tới tai nạn chết người tới mức này!
Không hề có dấu hiệu gì, người cứ vậy bay lên không trung về phía cột cờ, sau đó hét một tiếng, người treo trên cột cờ chỉ còn một nửa, bụng như một cái hang có lỗ, toàn bộ rớt ra bên ngoài, treo lủng lẳng….
Quân Khương Lâm cư nhiên dám ban ngày ban mặt, trước mặt dân chúng, làm ra chuyện giết người!
Vốn những người này khí thế như thủy triều mà đến, liền muốn lợi dụng việc: Pháp vô trách đông (DG: pháp luật không thể làm gì với số đông)! Cho dù Quân Khương Lâm tiếp tục cố chấp không biết tốt xấu nhưng cũng không thể đem tất cả chúng ta nhiều người cùng lúc giết sạch. Thậm chí, Quân Khương Lâm ngươi căn bản là không dám động thủ, đối mặt với nhiều người công khai lên án như vậy, ngươi cũng chỉ mang theo cái đuôi nhanh chóng chạy trốn. Chỉ cần ngươi chạy trốn thì dư luận Thiên Hương đế quốc có thể tới bao phủ Quân gia nhà ngươi! Một người phun một ngụm nước miếng cũng đủ làm ngươi chết đuối!
Nói đến quyền thế cũng là do hoàng thượng ban cho! Nhưng bất cứ đế vương nào cũng không thể bỏ qua rối loạn trong nhân gian, phản ứng của dân chúng! Chỉ cần trường phong ba này đủ lớn thì triều đình không thể không có phản ứng, khi đó chỉ có hai lựa chọn, một là đưa binh đàn áp, hai là dùng Quân gia hướng dân chúng tạ tội, cấp cho thiên hạ một cái công đạo!
Nhưng trong triều, Quân gia bị các đại thần chống đối nhiều như vậy, vẫn chưa đủ làm cho hoàng thượng ban ra quyết định? Vậy chỉ có thể làm to chuyện, xuôi theo chiều gió, hoàng thượng đành thuận theo lòng dân, hy sinh Quân gia.
Lúc này, chính là bước đường cùng của Quân gia!
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, kế hoạch hành động trấn áp lần này vốn đã xem là tương đối cực đoan rồi nhưng phản ứng của Quân Khương Lâm so ra còn muốn cực đoan hơn! Hắn không trốn, cũng không tránh né!
Mà chính là ưỡn ngực đón nhận, căn bản là không cần nói đạo lý, trực tiếp chính là tiến hành uy áp tàn khốc bằng máu tanh!
Nhìn cảnh tượng trước mắt quả thực so với Lăng Trì còn muốn tàn nhẫn hơn, một màn đầy huyết tinh. Trong lúc này, nhất thời mấy nghìn người đều cảm giác được trái tim như nhảy dựng lên, tựa như muốn theo cổ họng vọt ra ngoài, mắt nhìn như mơ mơ hồ hồ, tai nghe cũng mờ mịt giường như nghe nhầm.
Tất cả mọi người đều có ý muốn mãnh liệt: Ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mặc kệ Quân gia có hay không có tội, có hay không bêu xấu thiên hạ, mặc kệ trận đấu tranh này ai thắng ai bại, mặc ngươi làm sao thì làm, với sự tình này, ta mặc kệ hết thảy. Ôi, thật là quá kinh khủng mà…
- Ha ha ha… Thà rằng tan xương nát thịt cũng muốn giữ lại sự trong sạch? Trong sạch rốt cuộc là ở chỗ nào? Ngươi giờ đã tan xương nát thịt nhưng ngươi lưu trong sạch ở chỗ nào? Sao ta không thấy được?
Quân Khương Lâm tàn nhẫn cười, sau đó còn gẩy lên một chút máu đen, xuy xuy, cười lạnh.
- Ta chỉ thấy có một đống thịt nhão, không thấy cái gì gọi là trong sạch cả!
Quân Khương Lâm cười ha hả, chậm rãi đi đến phía trước một nho sinh, vóc người trung niên, cực kì ôn nhu hỏi:
- Ta sao vẫn không thấy trong sạch ở chỗ nào? Nếu ngươi thấy được thì nói cho ta biết có được không?
Trung niên nho sinh này vốn đang liều mạng chen chúc ra phía sau, nhưng hai chân nhũn ra, cả người vô lực, phía sau hắn rõ ràng là không có nhiều người nhưng hắn như cả người trẻ con bú sữa mẹ, hết khí lực, không chen qua được, lại càng cảm giác mình như đụng phải một vách tường bằng sắt, đang sợ hãi tột độ, đột nhiên Quân Khương Lâm lại tới trước mắt hắn, hỏi một câu hòa nhã tưởng như rất dễ gần.
Một câu nói tự nhiên như vậy nhưng lọt vào tai của hắn lại thành kinh lôi nổ vang trời, Quân Khương Lâm hòa nhã dễ gần trong mắt hắn đột nhiên biến thành địa ngục ác ma, tựa hồ đang nhìn vào cặp mắt tuyệt vọng của trung niên nho sinh. Hắn tâm lý yếu đuối, nghe xong liền hoàn toàn hôn mê luôn…
- Ai, tại sao lại như vậy, chẳng lẻ ta vẫn chưa đủ ôn nhu sao?
Quân Khương Lâm tiếc nuối lắc đầu, đi đến tên còn lại trước mắt hắn:
- Hắn không trả lời ta, giờ tới lượt ngươi. Ở đó có trong sạch không? Hảo hảo nhìn rồi trả lời ta, ta thật sự muốn biết!
Người này hai mắt đăm đăm nhìn một hồi, sắc mặt tái nhợt, giống như người chết trong quan tài, cơ hồ là theo bản năng, ngẩn ngơ lắc lắc đầu. Quân Khương Lâm thở phào nhẹ nhõm nói:
- Nguyên lai ngươi cũng không thấy, ta còn tưởng rằng ta nhìn lầm chứ. Hắn nói cái kia thật hay, ta đều tin là thật… Nhưng khi hắn tan xương nát thịt thì cũng có trong sạch đâu...Thật sự là hổ thẹn mà!
Quân Khương Lâm xoay người bỏ đi, người này mới có phản ứng lại, bất ngờ ngồi chồm hổm trên mặt đất, nôn ói như mưa. Cơ hồ muốn đem cả ruột gan mình phun ra ngoài…
- Ta đã hỏi liên tiếp mấy người, đáng tiếc bọn hắn đều không thấy cái gì gọi là trong sạch như tên kia nói.
- Nếu không, các ngươi cũng đi xem đi?
Quân Khương Lâm tự nhiên đi tới trước mặt tam đại tài tử, một cước đá vào người Nhan Phong đang xỉu trên mặt đất, truyền linh lực vào, Nhan Phong nhất thời từ từ tỉnh lại.
Quân Khương Lâm một tay lôi ba tên tài tử tới vũng máu đen trước mặt, hung hăng nhấn đầu bọn chúng xuống cách vũng máu đen không quá nửa thước, dự tợn nói:
- Hảo hảo tìm cho lão tử xem trong sạch của các ngươi, tìm cho ra! Nó ở chỗ nào? Ta thật sự có hứng thú muốn xem!
Hắn tàn khốc cười âm hiểm, lầm bầm nói:
- Trong sạch? Một hồi lão tử cũng muốn xem xem cái trong sạch của ba người các ngươi! Đồ con ngựa thồ hang sa mạc!
Ba người bị nhấn đầu xuống gần vũng máu đen trước mắt, gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy trong ý nghĩa như bị đập một búa, liền muốn ói. Trên đỉnh đầu, đại hán kia cũng dài mệnh, tới giờ phút này vẫn còn chưa chết, đang ở phía trên phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Ba người chỉ cảm giác bản thân giống như đang ở địa ngục! Một loại sợ hãi mãnh liệt, cực lực muốn ngất đi, nhưng giờ khắc này thần kinh lại cực kì cứng cỏi, không hề té xỉu! Điều kì quái nhất là trước mắt muốn nhắm mắt lại cũng không thể được! Chỉ có thể đem ánh mắt mở to đến cực điểm, trực tiếp nhìn một mảnh tàn khốc trên thế gian này!
- Thấy rõ ràng chưa? Có trong sạch không? Nếu có mau nói cho ta biết, ta thật sự muốn biết!
Âm thanh cực kì ôn nhu của Quân Khương Lâm lần thứ hai vang lên, ba người đồng loạt cả người lạnh run lẩy bẩy như bị sốt rét.
- Trả lời ta! Bởi vì một hồi các người cũng sẽ theo chân hắn thôi. Ta cũng muốn cho người khác đến xem sự trong sạch của các ngươi! Nói cho ta biết, các ngươi thấy sự trong sạch không?
- Không…không có!
Ba người giống như ba vũng bùn lầy nhão nhẹt, uể oải ở dưới đất, lắc đầu nói.
- Vậy…các ngươi còn muốn trong sạch không?
Quân Khương Lâm âm thanh giống như ác ma mỉm cười.
- Không… không… không… không muốn!
Ba tên kịch liệt lắc đầu.
- Tốt lắm, vậy hai lựa chọn kia, các người chọn cái nào?
Quân Khương Lâm từng bước dẫn dắt, âm thanh dịu dàng êm tai.
- Ta chọn … ta chọn cái thứ nhất….
Ba người trước sau hô to, nỗi sợ chết đã đánh tan lòng dạ bọn chúng, trải qua một quãng thời gian dài chịu đựng, cái gì nhân nghĩa đạo đức, cái gì quan phong, dân phong, cái gì hành vi chính nghĩa thường ngày sao có thể so được với tánh mạng trọng yếu của mình? Sống sót mới là tốt nhất!
- Tốt lắm, lựa chọn của các ngươi thực khiến ta vui mừng, rất hài lòng.
Quân Khương Lâm rõ ràng có chút khích lệ vui mừng nói.
- Quân … Quân tam công tử… Ta ta …Ta biết kẻ chủ mưu sau chuyện này là ai.
Tần Cầu Sĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn hô to:
- Ta … ta nguyện ý nói ra! Chỉ xin ngươi… chỉ xin ngươi … có thể tha cho ta một mạng…tha cho ta một mạng…
Xem ra, dưới áp lực của cái chết, vị Tần Cầu Sĩ này đã muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa, cải tà quy chính, quay đầu mũi giáo. Bất quá tiểu tử này thật là một kẻ thông minh, thế nhưng việc đã đến nước này, Quân Khương Lâm cũng sẽ không cho phép bọn hắn sống sót, giờ phút này cầu xin tha thứ, mặc dù có chút mất mặt, nhưng đúng thời cơ nhất!
Qua ngày hôm nay, bọn hắn ngay cả Quân Khương Lâm trước mặt cũng không còn cơ hội nhìn thấy!
- Tha cho các ngươi một mạng? Thật sự là không nghĩ tới, ngươi bây giờ còn có can đảm cùng ta cò kè mặc cả?
Nói thật, chuyện tới nước này, Quân Khương Lâm thật đúng là không nghĩ tới, tới bây giờ, hắn cũng không phải là người khoan hồng độ lượng gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!