"Điều tra rõ về công ty Đan Phương này cho tôi. Anh tìm hiểu xem xí nghiệp đứng sau lưng công ty này là của ai. Nói cho người kia biết, hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý. Nếu như đó là người họ Lý, vậy liền nói cho hắn biết, mau thu thập gói đồ lại, xong rồi cút ra khỏi thành phố A cho tôi."
"Vâng, thưa tiểu thư." Người đàn ông kia lạnh lùng trả lời, rồi sau đó liền đi ra ngoài, đầu cũng không hề quay trở lại.
Thu hồi lại tầm mắt, @MeBau*[email protected]@ Mục Vũ Phi nhìn nhìn vị chủ quản tựa như đã sắp nằm liệt xuống ở trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Anh đã có gan lớn như vậy, cũng đừng trách thủ đoạn tàn độc của tôi. Thu thập đồ vật của anh lại, sau đó cút đi cho tôi, đừng có để cho tôi nhìn thấy cái mặt của anh ở thành phố A này một lần nữa."
Vị chủ quản kia rốt cuộc đã biết bản thân mình đã chọc phải vai ác rồi. Người kia có thể làm cho thế lực sau lưng Đan Phương công ty phải câm như hến, xá chi đến việc bản thân mình ở lại thành phố A kia chứ.
Anh ta như muốn nói cái gì đó. Nhưng mà Mục Vũ Phi lại căn bản sẽ không nhìn đến anh một chút nào. Gương mặt của cô lúc này đang lạnh lùng xem tài liệu ở trong tay. Anh ta biết rằng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hiện tại mình có nói cái gì cũng không có tác dụng gì nữa rồi, chỉ đành run run rẩy rẩy lui ra ngoài.
"Thư ký Lý, " mãi nửa ngày sau, Mục Vũ Phi mới gọi người thư ký còn đang thất thần một tiếng. Chỉ một tiếng này thôi cũng đã đủ làm cho cô ta bị hù sợ, thiếu chút nữa thì đã bị ngã ngồi xuống dưới đất, "Nên là của cô thì sẽ là của cô! Đã không phải là của cô, thì vĩnh viễn cô cũng sẽ không thể nào động đến được! Những lời này, cô hãy quay đầu chuyển lời thông báo cho chị gái của cô biết. Cô hãy gửi lá đơn từ chức cho tôi, tôi coi như là cô đã chủ động viết đơn xin từ chức. Nhớ nói với người ở trong nhà của cô hãy ổn định, biết điều cho tôi một chút! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Đừng có để cho tôi phải chỉnh đốn về cái trò bướm đêm ấy một lần nữa đấy!"
Rốt cuộc lúc này nước mắt của thư ký Lý liền chảy xuống rồi. Cô ta thật không biết làm sao, lúng ta lúng túng nhìn về phía Vũ Thiên, bộ dáng phảng phất giống như là bị phải chịu một sự uất ức cực lớn, đang cầu cứu, tìm sự che chở vậy.
Một cử động kia lại càng chọc giận Mục Vũ Phi. Cô cũng không rõ làm sao cái nhà họ Lý kia lại có thể sinh ra một nhị tiểu thư có cái đầu óc không rõ ràng như vậy. "Xem ra tôi vẫn còn có chút gì đó nhân từ thì phải! Tôi cho cô ba giây để cút ra ngoài ngay lập tức! Bằng không đừng trách tôi sẽ trừ tận gốc thế lực của người nhà họ Lý ở thành phố A này đó."
Thư ký Lý rốt cục cũng phục hồi lại được tinh thần. Cô ta không thể làm sụp đổ gia tộc của mình được. Đến giờ phút này, cô ta cũng đã hiểu, người đàn bà kia là ai rồi. Nói người đàn bà kia lật tay làm mây, úp tay làm mưa, thật sự cũng không đủ đi. Thái độ của Vũ Thiên tỏ rõ chuyện này không liên quan đến chính mình, đã làm cho cô ta cảm thấy trong lòng thực tê tái. Thư ký Lý che miệng khóc nức nở, rồi xoay người vội vã chạy nhanh đi ra ngoài.
An tĩnh! Cả thế giới đều an tĩnh.
"Ha ha ha ha. . ." Một vị chủ quản khác rốt cục cũng không thể nén nhịn được nữa mà bật cười lên, dáng điệu cười giống như là sắp tắt thở đến nơi vậy: "Anh Thiên à, vợ của anh đúng là một nhân tài đó. Lúc trước vẫn luôn nghe nói, đến hôm nay mới gặp, thật đúng là cùng một bộ dáng với anh. Đúng là, không phải là người một nhà, thì không bước vào cùng một cửa được mà!"
Vũ Thiên cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Anh cúi đầu nở nụ cười, rốt cuộc là mình đã dạy điều xấu cho cô vợ nhỏ rồi, cái gì không tốt cô vợ nhỏ của anh đều học hết cả.
Mục Vũ Phi cũng có chút ngượng ngùng. Chuyện này truyền đi mình cũng nhanh chóng thành người có máu lạnh rồi. Cô oán hận trừng mắt liếc nhìn về phía người vẫn còn đang cười như điên không thôi kia, tức giận gằn giọng nói: "Cũng không thể để cho tứ thiếu gia nhà họ Hứa nhìn xem màn kịch vui không như vậy được! Anh bây giờ liền tiếp quản bộ phận Game Online đi. Chỉ cần để cho anh giữ vài chức vụ là có thể thấy được thủ đoạn của ngài tứ thiếu gia ngay thôi mà."
Tiếng cười liền im bặt ngay lập tức. Cái người được xưng là Hứa tứ thiếu gia, Hứa Liêm kia liền hoảng sợ, vẻ mặt nhìn Mục Vũ Phi giống như là nhìn thấy ác ma vậy! Quả thực là không thể nào tin được rồi. Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Chính mình còn đang chê cười một chút, vậy mà nhanh như vậy đã biến thành quả báo rồi sao? Hừ! Một nhà đều là tiểu nhân trừng mắt tất báo!
Hứa Liêm ngượng ngùng cười cười, anh quay đầu sang hỏi Vũ Thiên: "Anh Thiên thực sự chuẩn bị để cho chị dâu tiếp nhận rồi hả ?"
"Ừm, cô ấy đã soán vị rồi. Tôi thực sự là không ép được cô ấy. . ." Cho nên cậu liền tự cầu phúc nhiều thêm đi.
Vẻ mặt Hứa Liêm thực sự là trở nên sa sầm xuống, trong lòng anh thật sự là còn khổ sở hơn so với việc phải ăn hoàng liên. Vốn là anh đã bị Vũ Thiên áp chế muốn chết đi rồi, nghĩ rằng chị dâu có thể là một người phụ nữ hiền dịu như nước, có thể để cho bản thân mình được trôi qua những ngày lành. Nhưng kết quả lại là thế này đây, vừa mới đối mặt, tự mình liền đã đánh cho chính mình tiến vào trong địa ngục rồi ! Anh lệ rơi ~
"Tan họp thôi! Tôi hi vọng mọi người ai có chức nấy, đều làm rất tốt. Buổi tối tôi làm chủ xị, muốn để cho nhân viên ở trong công ty được thoải mái thư giãn một chút, chúc mừng mọi người đã thoát khỏi cuộc sống đầy sự áp bức của nguyên thủ trưởng trước!" Mục Vũ Phi cười cười vẻ hiền lành, nói với các vị chủ quản còn lại.
Trong nháy mắt trên mặt mọi người liền hiện ra cảm xúc có hưng phấn hơn một chút. Mục Vũ Phi thấp giọng nói với Vũ Thiên, "Xem xem, anh thật sự là rất không có nhân duyên rồi!"
Vũ Thiên cười lạnh. Hừ, hay cho đám người kia, các người cho rằng thoát khỏi bản thân anh sẽ còn có ngày lành sao? Vậy thì, rồi sẽ xem đi, xem cô vợ nhỏ của tôi có ép buộc chết các người hay không!