Từ phòng ăn nhìn ra ngoài, đó là một mảnh non sông tươi đẹp, hơi nước mù mịt càng làm cho cảnh sắc ở đây tăng thêm một phần hư ảo. Nhưng mà, trong phòng ăn mà Mục Vũ Phi đang ngồi đây, lại là một luồng khí áp thấp đang chiếm cứ, tràn ngập, mãi không tiêu tan .
Một đêm này, Mục Vũ Phi đã được nghe Vũ Thiên nói qua về sản nghiệp của gia đình mình, lại còn nói tới khi trời rạng sáng. Kết quả, đến buổi sáng còn phải mang cặp mắt với vòng quầng thâm xung quanh, đến ăn điểm tâm. Thật sự là khó chịu mà... Thuận tiện nói thêm một câu, nơi bọn họ ngủ lại, chính là ở làng du lịch, cũng là sản nghiệp của nhà họ Vũ.
Xem hai người mắt thâm quầng, Thượng Duyên không khỏi líu lưỡi, chẳng lẽ hai người không hòa hảo được với nhau hay sao? Không đúng! Theo tin tức mà cô đã nghe được kia, có vẻ không phải là như thế. Hơn nữa, không phải là ngày hôm qua, hai người bọn họ vẫn còn tay cầm tay trở về rất vui vẻ hay sao? Thượng Duyên lại hướng mắt nhìn sang phía Phương Gián, đồng dạng cũng có quầng thâm ở trên mắt như vậy. Thượng Duyên liền vui vẻ rồi.
Cho tới bây giờ, Mục Vũ Phi cũng không nghĩ tới, Phương Gián kia lại chính là một tay trợ thủ đắc lực nhất ở bên người Vũ Thiên! Một đêm này Phương Gián cũng đã trắng đêm nói với người phụ trách sản nghiệp dưới cờ của Vũ Thiên, Vũ thiếu đã giao lại tất cả quyền lợi cho thiếu phu nhân, để cho thiếu phu nhân toàn quyền phụ trách rồi. Mọi người liền hưởng ứng khác nhau, bất quá đều cùng như đánh máu gà vậy, hỏi thiếu phu nhân trưởng thành thì trông như thế nào, gia thế như thế nào. Cả một đêm này anh đã bị giày vò... Phương Gián cũng thật cố chấp rồi.
Thượng Duyên nhìn thấy ba con gấu trúc kia rất là vui vẻ, liền rất không hiền hậu mà nói trêu chọc: "Thế nào vậy? Chúng ta lâu lâu không gặp lại nhau, thế nào mà lại sinh ra ba vật quốc bảo (*) như vậy rồi hả ?"
(*) Ở Trung Quốc, Gấu Trúc là động vật được xếp loại động vật quý hiếm – gọi nôm na là quốc bảo, quanh mắt có lông màu đen. Ba người: Vũ Thiên, Mục Vũ Phi và Phương Gián, đều có quầng thâm trên mắt giống như Gấu Trúc, nên Thượng Duyên đã trêu chọc ba người kia như vậy.
"Thôi nào, Thượng Duyên, đừng có trào phúng như vậy nữa, nói chuyện chánh sự đi." Lương Ngọc Phi nói ngăn cản Thượng Duyên.
Nghe thấy những lời ấy, Mục Vũ Phi chấn chỉnh lại bản thân mình, chỉ nghe anh nói: "Chúng ta cũng là thuộc loại nhà giàu ở thành phố A. Nhưng mà dù sao nền tảng cũng không có được sự ổn định giống như gia đình của hai nhà các cậu. Hiện tại nhà họ Vũ là do cậu trấn giữ. Nhà họ Mục lại là hậu thuẫn ở phía sau cho cậu. Tớ và Thượng Duyên muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Mục Vũ Phi trầm tư, bản thân cũng không đáp lại gì với hai người bọn họ về chuyện này, cũng bởi vì mỗi hành động của nhà họ Vũ đều một đêm thành danh. Cô nghĩ, ai có mặt mũi ở thành phố A thì bản thân cũng biết rồi. Xem thế này, không riêng gì điện thoại của nhà họ Vũ, điện thoại bị gọi đến vỡ ra, sợ là người của nhà họ Mục cũng sẽ phải tân tân khổ khổ giấu kín công chúa, không cho lộ sáng để phòng bị phải chịu sự quấy rầy rồi. Hình ảnh của mình, có phải là đã được người ở thành phố A, mỗi người đều giữ một tấm ở trong tay rồi hay không? Mục Vũ Phi bị ý nghĩ này của mình làm cho giống như bị sét đánh ngoài khét trong sống.
Trên thực tế ban đêm Vũ Thiên cũng đã từng nói với cô về bối cảnh thân phận của những người đang ở bên người cô lúc này rồi. Nhà họ Thượng xuất phát là từ thương nhân, ở thành phố A, cũng coi như thoáng có chút danh tiếng, hiện tại người đang đảm đương trách nhiệm là Thượng Quốc Cát. Thân phận của Thượng Duyên là con gái nhỏ nhất của nhà họ Thượng. Ở phía trên của Thượng Duyên còn có 4 người anh trai cùng một chị gái. Nói cho dễ nghe chính là, ba người anh trai cùng với một người chị gái kia chính là do người vợ thứ hai sinh ra. Nói trắng ra một chút, kỳ thực chính là do Nhị phu nhân sinh ra. Cha đẻ của Thượng Duyên, tuy là đối đãi vô tình, nhưng mà dưới sức ép và áp lực của gia tộc, vì người thừa kế của mình, ông cũng không thể không lập đại phu nhân, để sinh ra con trai. Nhưng đây cũng chỉ là kế cấp bách để tạm thích ứng với bậc trưởng bối trong nhà của họ. Chờ đến sau khi người già trăm tuổi... Thượng Quốc Cát vẫn luôn luôn rất yêu thương những đứa con do Nhị phu nhân của mình sinh ra. Mục Vũ Phi không phải là không hiểu rõ, Thượng Duyên dựa vào bản thân, anh trai cũng đã có thể ổn định được địa vị ở nhà họ Thượng, cũng có thể tự cứu mình khỏi số phận hôn nhân trong tương lai…
Nhưng mà tình hình của gia đình Lương Ngọc Phi thì lại không có đơn thuần như vậy rồi, thậm chí có thể nói là phức tạp. Nhà họ Lương trước giờ vẫn luôn là giới hắc đạo chiếm cứ thành phố A. Người cầm quyền là anh trai của cô. Người ta trước nể tình là nhị thiếu của nhà họ Lương, nếu không nể mặt như vậy thì thật là không chút nghĩ ngợi để ý gì đến màu sắc của nhân vật kia. Những người trong băng nhóm xã hội đen kia chính là thuộc mẫu người tức nước vỡ bờ, sớm hay muộn đều sẽ phải bị quốc gia thu thập hết. Phàm là người nào dính vào quan hệ, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho dù là nhà họ Mục và nhà họ Vũ có nền tảng thâm hậu đi nữa, cho dù không có bị diệt trừ tận gốc, thì cũng không thoát khỏi cảnh bị tổn thương nguyên khí rồi. Mục Vũ Phi cô không thể lấy cơ nghiệp tổ tông khai phá này ra để vui đùa.
"Anh có biết là, em sẽ không thể nào giúp đỡ người nhà của anh chấn hưng gia nghiệp hay không?" Mục Vũ Phi nhẹ nhàng nói.