Ngày hôm đó ông cụ Vũ cũng rời đi khỏi thành phố K, chỉ còn lại hai vợ chồng trẻ. Mục Vũ Phi vẫn một mực nghĩ đến việc Vũ Thiên đã gạt cô chuyện này, ngay đến cả sắc mặt tốt cũng không chịu dành cho anh. Điều này làm cho Vũ Thiên cảm thấy buồn bực vô cùng. Sớm biết trước như vậy thì đã liền nói thẳng ra rồi, chẳng phải là chết sớm thì sớm được siêu sinh hay sao! Chờ đến khi Vũ Thiên tắm sạch sẽ xong, lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Mục Vũ Phi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi đứng ở trước cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ, mặt hồ nước yên tĩnh dưới ánh trăng chiếu rọi, lại càng lộ rõ thêm vẻ âm u, nhìn bóng dáng của Mục Vũ Phi lại càng trở nên cô đơn.
Vũ Thiên thở dài. Anh rất là đau lòng, từ phía sau ôm lấy cô.
"Anh đã sớm tính toán xong chưa? Tính toán xong rồi thì em sẽ tới hỏi chuyện. Tự bản thân em sẽ đào móc ra chân tướng sự thật, cũng sẽ bởi vì sự thăm dò, thử thách của ông nội, mà ông sẽ di dời cơn giận đối với anh chăng?"
Nghe thấy Mục Vũ Phi hỏi như vậy, Vũ Thiên trầm mặc. Kỳ thực anh cũng không có tính toán gì, thậm chí có thể nói là chính anh đã tự đánh cược với mình. Anh đánh cược là Mục Vũ Phi đã yêu anh, đánh cược là Mục Vũ Phi có tiềm năng đáng kinh ngạc, có thể khiến mọi người choáng váng. Anh đánh cược rằng cô sẽ không để anh thất vọng. Chằng phải sự thực đã chứng minh, anh thành công rồi đó sao. Nghĩ vậy, Vũ Thiên nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Mục Vũ Phi cũng không phải là một người già mồm cãi láo, cũng không phải đến mức không có trâu bắt chó đi cày như vậy. Cô cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn đối diện với trái tim của mình. Mục Vũ Phi thừa nhận rằng cô đã thương anh, cũng dám vì anh mà tiếp tay làm việc xấu. Từ sau khi hai người bọn họ đến dân chính cục để tiến hành đăng ký kết hôn, cô đã liền ý thức được, đây là con đường mà mình lựa chọn. Có người đã nói con đường mà mình đã lựa chọn, cho dù là có phải quỳ gối mà đi thì cũng phải đi đến cùng. Nhưng mà Mục Vũ Phi cô thì không giống như vậy, con đường của cô, cô nhất định sẽ phải ngẩng đầu lên để tiếp tục đi.
Vũ Thiên vuốt ve mái tóc của Mục Vũ Phi, ngửi mùi thơm dễ chịu trên mái tóc cô của cô, đột nhiên liền cảm thấy đau lòng. Anh vốn dĩ không muốn làm cho cô phải khó xử như thế. Nhà họ Vũ khống chế có bao nhiêu khó khăn, Vũ Thiên anh đều rõ ràng hơn với bất cứ ai….
"Kỳ thực anh chỉ nghĩ muốn cho em một cuộc sống đại học an nhiên vui vẻ. Anh không hề nghĩ muốn em phải lội vào bên trong đó quá sớm. Anh nghĩ muốn dành cho em sự vô ưu vô lo. Trong thời gian ông nội khảo nghiệm đối với em, anh không thể nhúng tay, cũng không thể lên tiếng để bảo vệ em. Nếu anh ở bên cạnh em giúp sức, thì cũng không thể giảm bớt áp lực cho em được. Tình cảnh của em lại sẽ rất khó khăn."
Mục Vũ Phi xoay người lại, ôm lấy cái eo tinh tráng của Vũ Thiên, buông rèm mắt xuống. Cô biết là Vũ Thiên yêu thương cô, cô cũng biết, rốt cuộc tình hình của nhà họ Vũ là như thế nào. Nam giới nhà họ Vũ, từ trước đến nay đều tham gia chính trị, tòng quân, phụ nữ nắm trong tay việc quản lý gia tộc và kinh tế. Người vợ của ông cụ Vũ đã qua đời, cùng với mẹ Vũ đều là những nhân vật không thể khinh thường. Các bà khi gả vào nhà họ Vũ liền tiếp nhận gia nghiệp khổng lồ, bắt đầu với công việc trên mặt bàn chưởng quầy, hơn nữa còn làm phong sinh thủy khởi (*). Đó là sản nghiệp mà mấy đời nhà họ Vũ tích lũy được, gần như bao gồm các lĩnh vực trong khắp cả nước. Mục Vũ Phi hiểu rất rõ, cô chẳng phải là cô dâu thích hợp với nhà họ Vũ bọn họ. Cô dâu của nhà họ Vũ phải là một nhân vật có thể sử dụng mọi thủ đoạn ở trên thương trường. Mà cô có thể được gả tiến vào trong nhà họ Vũ, trong chuyện này, tất nhiên có sự kiên trì của Vũ Thiên. Nhà họ Mục mặc dù không có của cải giàu có như nhà họ Vũ kia, nhưng cũng chỉ có thua kém vài phần. Bản thân Mục Vũ Phi, mặc dù là đã từng có sự tiếp xúc đối với việc làm ăn của nhà mình rồi, nhưng bất quá cũng chỉ là mới biết chút da chút lông mà thôi. Mà Mục Vũ Phi cô lại là cô gái nhỏ duy nhất của nhà họ Mục bọn họ. Ông nội luôn luôn hi vọng cô có thể tìm kiếm được một người chồng tốt, trải qua cuộc sống cả đời giàu có, không phải tranh giành với sự đời. Vũ Thiên cũng không phải là lựa chọn tốt nhất của cô. Nhưng vì cái gì, ở trong nhà lại toan tính muốn gả cô cho Vũ Thiên như vậy? Những nguyên do ở trong đó, Mục Vũ Phi cô cũng không thể biết được.
(*) Phong sinh Thủy Khởi là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Trung Quốc. Câu thành ngữ mang ý nghĩa: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc hay có thể hiểu một cách đơn giản là, công việc làm ăn đều sẽ phát đạt, thuận buồm xuôi gió
Tựa như là đã nhận ra sự bất an của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên vỗ vỗ nhẹ lên lưng của cô nói như an ủi: "Không có chuyện gì đâu, em cứ phóng tay mà làm đi. Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, dù trời có sập xuống cũng đều sẽ có anh chống đỡ cho em."
Giọng điệu này của Vũ Thiên thực quá mức ngang ngược! Mục Vũ Phi nghe mà rơi lệ đầy mặt! Thiếu gia à, ngài có cảm thấy rằng ngài không nên nói những lời tự mãn, lên mặt một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy hay không? !